Chính nam trong lòng lắc đầu, đã đến mức này mà ba người còn muốn chơi thủ đoạn với hắn.
người phụ nữ run như cầy sấy bước ra, khuôn mặt nhăn nhó nhìn chính nam sau đó tự đưa tay lên tát vào mặt mình 10 cái liên tiếp, đều là dùng tay trái, bởi vì tay phải bị chính nam bóp nát cổ tay rồi.
chát! chát! chát...
từng tiếng vang chát chúa liên tục vang lên xen lẫn tiếng sóng vỗ trên bờ biển vắng người.
chính nam chỉ im lặng nhìn mà không nói gì cả, cái này là bọn họ tự chủ trương chứ từ đầu tới giờ hắn chẳng nói gì tới việc muốn những người này tự phạt.
sau khi 10 cái tát được đánh xong thì mặt người phụ nữ kia cũng đã sưng húp lên như đầu heo, khóe miệng chảy máu chứng tỏ là đánh thật chứ không giả vờ.
“đại nhân… ngài xem…”
“để tiểu hải xuống rồi cút đi.” - chính nam cũng chẳng muốn tiếp tục dây dưa với những người này nữa.
ba người mừng như được đặc xá, vội vàng đặt tiểu hải xuống đất rồi mạnh ai nấy chạy.
đáng tiếc, chạy chưa được bao xa...
phập! phập! phập!
ba tiếng đâm vào thịt cùng lúc vang lên, ba người cùng lúc gục xuống, máu nhuộm đỏ bãi cát vàng.
mỗi người trên cổ đều cắm một mảnh vỏ sò.
chính nam để cho đôi mắt mình trở lại màu đen bình thường rồi lay tỉnh tiểu hải, dịu dàng nói: “tiểu hải, về nhà thôi.”
…
không lâu sau tiểu hải tỉnh lại, thấy mình nằm trong lòng chính nam cô bé liền mỉm cười.
“anh… nam, người xấu đâu?”
“đều đi rồi, chúng ta về nhà ăn cơm nhé!?”
“vâng, về nhà ăn cơm.”
…
chính nam vừa nấu ăn vừa nghĩ lại chuyện ở bờ biển sáng nay.
ngay lúc hắn ngã xuống đó có rất nhiều thứ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn, nhưng mọi thứ đều vụn không thể vụn hơn, giống như một bài văn dài chỉ toàn những gạch đầu dòng, không liên kết gì được với nhau.
“đôi mắt mình… bạch nhãn là màu trắng… vậy tả luân nhãn là màu đỏ sao!?”
“akatsuki là gì? ngọc ngân là ai? luyện dược sư… mình là luyện dược sư sao?...”
…
gác chuyện ký ức sang một bên, chính nam đóng cửa rồi từ bên ngoài nói vào: “tiểu hải, anh đi gọi chị hải âu sang ăn cơm, không được ăn vụng nhé!”
“tiểu hải ngoan… ực… tiểu hải không ăn vụng… ực…” – rõ ràng là trả lời chính nam nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào nồi cá om nước dừa trên bàn.
“không được mở cửa cho người lạ đấy.”
“dạ!”
chính nam cười lắc đầu rồi mở cửa ra ngoài.
căn nhà này là chính nam tự mình dựng lên cách làng chài khoảng 500m, không phải là người dân trong lòng không cho hắn vào ở chung mà là hắn thích ở ngoài này một mình cho tiện mà thôi.
chứ ở trong làng... có quá nhiều vấn đề, đặc biệt là các vấn đề đến từ mấy quả phụ...
hải âu là cô gái chính nam gặp lúc sáng khi đi đánh cá, được cả thôn công nhận là "nữ thần". biết sao được a, chỉ cần chăm chỉ, khéo léo hơn người khác trong thôn thì thành nữ thần thôi.
chính nam nhớ hồi mới tìm tới nơi này thì người đầu tiên hắn gặp chính là hải âu đang ở trên bờ biển ngắm hoàng hôn một mình.
chính nam đối với hải âu có cảm giác rất kỳ lạ. hai người tình cờ quen biết nhau, sau vài lần nói chuyện thì trở thành bạn bè.
hắn từ trên người hải âu cảm nhận được sự trẻ trung, bao la đúng như cái cách mà người con gái của biển vẫn luôn như thế. cho nên chính nam rất thoải mái làm bạn với cô, hai người thường xuyên chia sẻ vui buồn, nhân sinh quan và ăn cơm chung, tất nhiên đều là do hắn làm, nhưng mọi thứ vẫn luôn dừng lại ở mức tình bạn, không có bất kỳ hành động hay lời nói nào vượt quá khuôn khổ, hay ít nhất chính nam cho là như vậy.
thế nhưng gần đây hắn cảm thấy hải âu càng ngày càng kỳ lạ, bắt đầu biết làm đẹp.
tóc không để xõa tự nhiên cho nó bay theo gió biển nữa mà được tết lại kỹ càng, lông mi cũng được chải vuốt, uốn cong hết sức tỉ mỉ, bên tai thường xuyên đeo thêm hoa, quần áo cũng toàn là những bộ mới.
không phải chính nam nói là cô thay đổi không tốt, chỉ là hắn có chút không quen với hải âu “mới”.
nhưng biết sao được, con gái lớn thì thay đổi thôi, hắn cũng chẳng nhận xét cô làm gì để tránh mất lòng.
vừa đi vừa nghĩ, bất giác đã đứng ngoài hàng rào nhà hải âu, chính nam gọi: “hải âu, em có ở nhà không?”
“c-có… có. anh chờ em một lát!” – trong nhà vang lên tiếng cô gái, có vẻ rất vội vã.
chính nam nhún vai, một lát thì một lát.
thế nhưng mà chưa được một lát thì cửa nhà đã mở ra, một người phụ nữ trung niên cười nói: “nam vào nhà đợi đi cháu, ai lại đứng ở ngoài như thế bao giờ.” – đây là mẹ của hải âu, gọi phù dung.
“dạ, cảm ơn bác.” – chính nam lễ phép trở lại.
“nhìn cái điệu bộ hớt ha hớt hải từ sáng của nó là bác biết ngay trưa nay nó lại không ăn cơm nhà.” – phù dung bác gái thở dài: “con gái lớn chính là không dùng được! cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài, đâu có quan tâm mẹ già này đâu.”
lời thì như vậy nhưng bà vẫn luôn cười, ánh mắt sáng choang nhìn chính nam.
chính nam gãi đầu, không có ý tứ: “ahaha, nếu không… bác qua nhà ăn cơm với cháu cho vui luôn ạ. chỉ có cháu, hải âu và tiểu hải, có thêm bác qua càng đông thì càng vui.”
“thôi, già rồi đi lại không tiện, với cả chỗ toàn người trẻ tuổi, bác qua đấy làm cái bóng đèn à, haha.”
“đâu có, cháu nhìn bác còn trẻ khỏe lắm, trang điểm lại một chút đi ra ngoài người ta còn tưởng là chị em với hải âu đâu.” – gì chứ chém gió thì chính