"phần ngoại truyện tri ân w҉h҉i҉t҉e҉ m҉o҉o҉n҉ · đạo hữu! "
hai người trên phố khanh khanh, ta ta để xung quanh mọi người đều hâm mộ không thôi.
kim đồng, ngọc nữ a!
thế nhưng cuộc sống mà, có người hâm mộ tất nhiên cũng phải có người ghen ghét.
giống như hiện tại, có ba người đang đứng cản trước mặt chính nam và ngọc ngọc phú bà. ở giữa là một thanh niên trẻ tuổi, nhìn trang phục có vẻ là xuất thân khá giả, bên cạnh là hai người trung niên, thần tình hung hãn, cơ bắp cuồn cuộn, khỏi nói cũng biết là hộ vệ.
phạch!
thanh niên kia vẩy ra quạt giấy trong tay, khẽ quạt mấy cái, đầu hơi ngẩng lên, khóe miệng cong lên nụ cười mà có lẽ hắn tự cho là đẹp đẽ, cao ngạo nói: “vị tiên tử này,xin phép tự giới thiệu, tại hạ gọi mao bạch, trong trấn mọi người yêu mến đặt cho biệt danh “bạch nguyệt công tử”.
không biết có thể có được vinh hạnh làm quen không?”
ngọc ngân phú bà liếc cũng không liếc một cái mà tiếp tục y ôi trong lòng chính nam, đi vòng qua.
chính nam cũng không tức giận mà chỉ thấy buồn cười, cùng ngọc ngân phú bà tiếp tục khanh khanh, ta ta, còn vị “bạch nguyệt công tử” gì đó… xin lỗi rồi!
mao bạch trong thị trấn này có tiếng là dân chơi, cũng không phải là loại người xấu xa thiên địa bất dung gì cả, chỉ là ham chơi và có chút ngỗ ngược mà thôi.
thế nhưng loại người như vậy mới càng xem trọng thể diện a.
một màn tự sướng vừa rồi không thành công, mao bạch cảm thấy mình bỗng nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mặc dù sự thật là ngoài hai hộ vệ ra thì chẳng ai quan tâm hắn vừa làm gì cả.
mao bạch lại chạy một vòng qua trước mặt chính nam và ngọc ngân phú bà, làm lại một màn chào hỏi y chang vừa rồi.
kết quả… cũng y hệt như vậy.
“móa! bản công tử mới không tin tà. lại thử một lần!”
phạch!
“vị tiên tử…”
“lông trắng huynh đệ, tán gái không phải làm như vậy.” – chính nam thở dài lắc đầu: “tán gái bản thân nó là một môn nghệ thuật, tức là người đi tán gái chính là nghệ sĩ a. anh cứ mù quáng tiến lên không có bài bản, không có chiêu thức như vậy sẽ không thể nào thành công được đâu.”
mao bạch lần đầu tiên nhìn thẳng chính nam, không phải vì trước đó hắn không thấy, mà là hắn hoàn toàn không xem trọng chính nam mà thôi. thế nhưng mà một câu “tán gái là nghệ thuật, người tán gái là nghệ sĩ” để mao bạch không thể không xem chính nam là đồng dâm… à không, là đồng đạo.
“người anh em, nói ai chẳng nói được a. vị tiên tử này bỏ qua tôi có thể là vì anh ở đây thôi, tôi mới không tin có người cao minh hơn tôi trong lĩnh vực tán gái.” – mặc dù ba lần liên tiếp thất bại nhưng mao bạch vẫn mặt không đỏ, hơi thở không loạn cho rằng thất bại của bản thân bắt nguồn từ lỗi của người khác.
quả nhiên là luyện đến cảnh giới “mặt dày hơn mặt đất”.
chính nam nhìn nghiêng mao bạch, cười tủm tỉm nói: “nếu không chúng ta tìm mục tiêu thử một cái, xem thử ai cao minh hơn.”
mao bạch híp mắt: “phụ nữ dưới từ 6 tuổi lên tới trên đụng 60 của cả cái trấn này tôi đều biết, anh thật sự muốn đấu với tôi?”
“dùng bản lĩnh nói chuyện a.” – chính nam cười đáp.
phạch!
“được, chơi thì chơi.” – mao bạch khôi phục lại cao ngạo và tự tin: “cái gì chứ tán gái tôi còn chưa có sợ qua ai. mà, đã là cá cược thì nên có phần thưởng chứ nhỉ, ai thua mời bữa trưa nay, thế nào?”
“được a, ăn miễn phí ai mà không thích chứ.” – chính nam ngay lập tức nhận lời, mặc kệ ngọc ngân phú bà nãy giờ không dấu vết kéo tay áo hắn.
“tốt! vậy chúng ta tìm mục tiêu.”
“tôi thấy… cô gái kia thế nào?” – chính nam chỉ tay vào một cô gái váy hồng đang hỏi mua kẹp tóc ở một quầy hàng nhỏ không xa.
mao bạch hai mắt tỏa sáng, gật đầu lia lịa: “được, được. nãy giờ anh chê tôi không biết tán gái là gì, bây giờ anh tới trước đi.” – cô gái kia hắn không quen, nhưng từ dáng người và làn da đã đủ biết là cực phẩm, không có cuộc cá cược này hắn sợ là đã chạy ngay qua bên kia rồi.
mao bạch tính toán là nếu chính nam thất bại, hắn chỉ cần lại gần cô gái đó tìm cơ hội nói xấu chính nam liền tranh thủ được đồng tình từ cô gái kia, vậy thì mọi chuyện dễ làm rồi.
có chuột bạch đi dò đường dùm hắn a!
chính nam nhún vai, không quan trọng: “được thôi. hi vọng anh chơi được thì thua được.” - nói, chính nam vẫn giữ nguyên tư thế nắm chặt tay ngọc ngân phú bà, đi lại gần cô gái váy hồng.
“ngu ngốc, đi tán gái còn mang bạn gái theo. không bị cả hai xách cổ tôi gọi anh hai tiếng “đại ca”, hừ hừ!” – mao bạch bĩu môi nhìn hành động “ấu trĩ” của chính nam, lắc đầu liên tục.
...
lại gần cô gái áo hồng, chính nam mở miệng nói: “vị mỹ nữ này, muốn mua kẹp tóc a?”
mao bạch xém chút không cắn vào lưỡi mình, người ta tới quầy kẹp tóc tất nhiên là muốn mua kẹp tóc, không lẽ mua niềng răng.
“tên ngu ngốc này…”
hắn còn đang muốn mắng chính nam đâu, lại nghe cô gái kia đáp: “đúng vậy. hôm trước không may bị gãy mất kẹp tóc, cần phải mua mới.”
“à, tôi thấy trang phục và gương mặt của cô rất hợp với cái này…” – chính nam nhặt đại một cái kẹp tóc lên đưa cho cô gái: “cô thử xem.”
cô gái nhìn kẹp tóc, lại nhìn chính nam, cuối cùng