Buổi chiều, chính nam tìm tới nơi hồng hi đang ở tạm, cười nói: “quả nhiên mỹ nữ ở đâu cũng nổi bật, tôi đi ra ngoài chỉ cần hỏi hai người đã dễ dàng tìm được tới nơi này.”
hồng hi liếc xéo chính nam: “tìm tôi có chuyện gì?” – cô vẫn còn chưa quên chuyện lúc sáng bị đem ra so sánh với người phụ nữ khác đâu.
chính nam nhún vai: “tôi chỉ muốn hỏi xem nhiệm vụ của chúng ta bị đánh giá như thế nào, dù sao tôi cũng là người chủ động nhận nhiệm vụ đó, làm liên lụy cô.”
“thất bại.” – hồng hi không mặn không nhạt: “cậu... anh bị sổ đen một tháng, trừ 10 điểm uy tín, tôi bị gấp đôi.”
“như vậy sao.” – chính nam áy náy: “xin lỗi, là tôi không tốt...”
“không cần xin lỗi.” – hồng hi xua tay: “tôi biết là chúng ta sẽ phải đi qua địa bàn của hoàng long, cũng biết hắn sẽ không bỏ qua cơ hội làm khó dễ tôi. chuyện qua rồi thì thôi đi.”
“chuyện qua rồi thì thôi... sao!” - cảm thấy hồng hi đối với mình có chút xa cách, chính nam thở dài: “ngày mai tôi sẽ đi hải thành, nếu cô muốn đi cùng...”
“tôi phải trở về thị trấn với tiểu hoa, anh cứ đi với... tiên nữ của anh đi, nói với tôi làm gì!?”
chính nam đầy mặt bất đắc dĩ: “cô vẫn còn giận tôi so sánh hai người với nhau à?”
“giận!? tôi tại sao phải giận!?” – hồng hi lập tức xù lông: “cô gái đó là ai, hai người là gì của nhau liên quan gì tới tôi mà tôi phải giận!?
người ta vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, lại đặc biệt biết nghe lời, còn tôi chỉ là một kẻ ngỗ ngược, ngoài đánh đánh, giết giết ra cái gì cũng không biết thì so sánh thế nào được mà giận!?
tôi không giận, cũng chẳng có tư cách gì để giận, hừ!”
phản ứng như vậy còn luôn miệng nói không giận! phụ nữ a!
nhìn hồng hi thở phì phò, hai mắt bốc lửa, chính nam cũng không dám tiếp tục chọc cái tổ ong vò vẽ này nữa.
“được được, tôi xem như cô không giận...”
“tôi vốn không hề giận, hừ!”
“đúng đúng, không giận, không giận.” – chính nam lau mồ hôi trán: “tôi biết trên bảng nhiệm vụ của dong binh công hội có một cái nhiệm vụ khả năng cao là liên quan tới tôi, cho nên tôi muốn mời cô đi cùng tôi tới hải thành, liên lạc với “tu la” tú anh để làm nhiệm vụ ấy. ý cô thế nào?”
hồng hi vốn đang giận đùng đùng, khoanh tay, vểnh cổ qua một bên không để ý chính nam đâu, nhưng nghe hắn nói như thế cũng không thể không quay đầu lại: “vậy là... anh đoán được rồi sao?”
“được một phần.” – chính nam gật đầu: “lúc đó tôi còn nghi ngờ vì sao một nguyên anh kỳ thiên tài như cô lại chủ động cho một tên nhà quê như tôi mượn tiền, còn bí mật dạy dỗ đám dong binh mặc kệ họ có hay không có ý định nhằm vào tôi.
thậm chí tôi đã nghĩ: “mình thì làm gì có cái quái gì để lợi dụng, cho dù người ta có muốn mang mình bán đi cũng chỉ là một cái vung tay sự tình a, việc gì phải tốt với mình như vậy đâu?”, tôi thật sự đã nghĩ như vậy đấy, haha.” – chính nam thẳn thắn nói ra suy nghĩ rất không đứng đắn của mình.
hồng hi trợn trắng cả mắt, sau đó lắc đầu thở dài: “nếu như anh đã đoán được tôi là muốn... lợi dụng anh, tại sao anh còn...”
“thì tôi cũng muốn cô bảo lãnh tôi làm nhiệm vụ vượt cấp để sớm tới hải thành đấy thôi.” – chính nam đưa tay ra trước mặt hồng hi: “chúng ta... huề chứ!”
hồng hi ngẩn người: “huề... sao!?” – chốc lát, cô đưa bàn tay đầy sẹo và chai sạn vì luyện kiếm của mình lên nắm lấy tay chính nam: “vậy thì huề! giới thiệu lại một cái, tôi tên là hồng hi, rất vui được biết anh.”
“tôi là chính nam, biệt danh “tiểu bạch kiểm”, haha. rất hân hạnh được quen biết đại danh đỉnh đỉnh “hồng hoa kiếm”, hồng tiểu thư.” – nói, chính nam cúi người xuống hôn lên mu bàn tay hồng hi, mặc dù còn rất nhiều chuyện hắn chưa nhớ ra nhưng có những thứ sinh ra đã tồn tại, người ta gọi là “bản năng”.
hồng hi bị chính nam cử động bất thình lình làm cho ngây cả người, chỉ cảm thấy một luồng điện chạy dọc mu bàn tay tới toàn thân để cô khẽ rùng mình, rụt tay lại.
“làm... làm cái gì đấy!? ai... ai cho anh... làm... làm... như vậy!?”
vậy mà không nổi nóng!
“a, xin lỗi!” – chính nam gãi đầu: “ở quê hương tôi người ta thường biểu thị lòng ngưỡng mộ và thân ái với những người phụ nữ xinh đẹp bằng cách này. nếu cô không quen, tôi... để cô hôn lại đây.” – nói, hắn còn rất vô sỉ đưa tay mình ra.
“ai mà thèm!” – hồng hi trợn mắt lên: “ngày mai khi nào đi thì nói tôi một tiếng, còn bây giờ, không tiễn!”
chính nam gãi đầu đi ra cửa, nhỏ giọng lầu bầu: “không phải hôn tay một cái sao, cũng không phải hôn vào má hay vào môi, nổi nóng cái gì chứ!?”
vút!
một vật gì đó giống cái ly bay thẳng tới đầu chính nam, rõ ràng là hồng hi ném.
pặp!
ngọc ngân phú bà từ trong không khí hiện thân bắt lấy cái ly trước khi nó kịp tới gần hắn, híp mắt nhìn về phía