“chưa từng suy nghĩ, cũng không có ý định." - hồng hi vẫn không mở mắt, chỉ mở miệng đáp: "tự do tự tại quen rồi, không muốn bị gò bó.”
một câu trả lời cho cả hai câu hỏi.
chính nam há miệng ăn một trái nho, giọng nói đầy ẩn ý: “phụ nữ nha, nên tranh thủ lúc mình còn trẻ, còn khỏe, còn đẹp mà làm những gì mình muốn, tới một cuộc tình oanh oanh liệt liệt, không nên bị quá nhiều thứ ràng buộc. dù sao, thanh xuân là ngắn ngủi, đúng không?”
ngọc ngân phú bà nghe được lời này của chính nam khóe miệng không tự chủ được cong lên nụ cười ngọt ngào.
người khác thì cô không biết, chứ bản thân cô đang làm những gì mà cô muốn đây, chỉ cần có chính nam ở đó là được. vả lại, thanh xuân của cô... không ngắn a, hoàn mỹ trú nhan đan và hoàn mỹ dưỡng nhan đan không phải là ăn cho vui.
hồng hi mở mắt ra nhìn chính nam, lại nhìn ngọc ngân phú bà, rồi tiếp tục nhắm mắt minh tưởng, trong lòng cô nghĩ gì, không ai biết.
...
từ thị trấn tới hải thành mất gần 10 tiếng đi xe ngựa, đấy là ngọc ngân phú bà “biết thân biết phận” nên thuê loại xe tốt nhất, tốc độ nhanh nhất để chở chính nam, chứ cái thân thể phàm nhân của hắn sau khi bị tu luyện giả như cô giày vò cả đêm mà còn phải ngồi xe nữa chắc phải ra rã thành từng mảnh.
"quả nhiên là đại thành a, hà thành địa phương nhỏ kia là so không qua được."
chính nam cảm khái không thôi, bản thân đánh đánh giết giết, toan toan tính tính mãi mới cầm được hà thành vào tay, liền mạng đều bồi vào, cuối cùng nhận ra địa phương kia chỉ to bằng nắm tay, ngay cả một góc hải thành cũng không bằng.
"không thể so sánh một thành trì trung lập nội lục với một tòa thành thương mại ven biển như vậy được, ở đây hàng ngày tập trung rất nhiều thương nhân, tàu thuyền và các đội buôn a, chỉ riêng số nô lệ và binh lính không thôi cũng đông hơn tổng dân cư hà thành rồi."
ngọc ngân phú bà nhớ lại lần đầu mình tới đây phản ứng cũng không khác gì chính nam, sau này nhìn mãi rồi cũng quen.
"hà thành sao? nói như vậy hắn và cả cô gái akatsuki kia đều xuất thân từ hà thành?" - hồng hi thì vểnh tai lên nghe hai người nói chuyện, cố gắng thu thập được càng nhiều thông tin càng tốt, còn thu thập làm gì thì chỉ cô tự biết mà thôi.
nhìn dãy xe và người xếp hàng làm thủ tục vào thành còn dài hàng trăm mét, chính nam bĩu môi một cái rồi thụt đầu vào xe, quay lại với chiếc gối mềm mại, ấm áp của mình... ngủ thẳng cẳng.
không có cách, thể lực không đủ, ngủ để bù a!
nhìn chính nam lại ngập trong ôn nhu hương không thèm để ý đến người khác độc thân cẩu khó chịu, hồng hi trong lòng mắng hắn không thành hình người, ngoài mặt thì vẫn nhắm mắt dưỡng thần, một bộ đắc đạo cao nhân, tâm như chỉ thủy.
...
không biết qua bao lâu mới tới lượt làm thủ tục và được vào thành an toàn, chính nam ngồi dậy vươn vai, nói: “sáng mai tôi cùng cô qua dong binh công hội, hôm nay mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi trước thôi.”
hồng hi có chút ủ rũ gật đầu.
công lao cô dậy sớm tắm táp, trang điểm, chuẩn bị quần áo kỹ càng, cuối cùng chính nam khen một câu cũng không có, cả đoạn đường chỉ biết nằm trong lòng người khác hưởng thụ.
đang lúc hồng hi muốn leo xuống xe, chính nam lại nói: “cô đi đâu thế?”
hồng hi chán nản đáp: “thuê phòng chứ đi đâu, tôi ở hải thành cũng có vài chỗ quen biết, sẽ thuê được giá rẻ, độ an toàn cũng đáng tin hơn.”
“qua chỗ chúng tôi nghỉ ngơi đi, ở phòng trọ làm gì cho tốn kém.” – chính nam cười nói: “vả lại, hôm nay cô xinh đẹp như vậy, ban đêm còn ra ngoài thuê phòng ở một thân một mình, khác nào bắt người khác phạm tội cơ chứ.”
hồng hi còn muốn từ chối lời mời đâu, nghe được câu sau liền mở cờ trong bụng. thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lưỡng lự: “có được không... dù sao hai người... cần không gian riêng a...”
ngọc ngân phú bà trong lòng lật cái khinh thường: “không thích thì từ chối thẳng, còn làm bộ làm tịch!”
chính nam xua tay: “không sao, tôi mặc dù chưa tới nhưng nghe nói là cả một tòa phủ đệ cơ đấy, cho nên là cô cứ thoải mái đi. quyết định như vậy nha!”
không chờ hồng hi đáp, chính nam lại nói: “em chỉ đường cho phu xe đi, về sớm một chút anh tự xuống bếp làm vài món cho mọi người.”
ngọc ngân phú bà gật đầu lia lịa rồi thò đầu ra ngoài chỉ đường cho phu xe, còn hồng hi chỉ nhìn chằm chằm chính nam, không nói gì.
...
sau nửa giờ đi lòng vòng qua các con phố, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa phủ đệ.
“chỗ... chỗ này sao?” – hồng hi há hốc mồm, ngẩng đầu nhìn cánh cổng cao tới 10m.
ngọc ngân phú bà lạnh nhạt đáp: “đúng là chỗ này, chúng ta vào thôi.” – nói, cô đưa tay gõ cửa.
chính nam nhận ra cách gõ cửa không phải bình thường, bởi vì âm thanh phát ra rất khác nhau, giống như có cái gõ bình thường, có cái được truyền nguyên khí vào xen lẫn nhau không hề có quy tắc.
“tường rào cũng cao tới 7 8m, đây là pháo đài chứ phủ đệ gì!” - hồng hi ngó