Rừng cây nơi chính nam dẫn vệ đại đi vào là một nơi vắng vẻ không một bóng người, ánh sáng lại cực kỳ mờ mịt, rất thích hợp để... làm chuyện xấu.
“cậu dẫn tôi ra đây làm gì, nơi này cũng không phải một cái linh hư kỳ như cậu... cái gì!? linh hư kỳ tầng 4, cậu… cậu… “ - vệ đại xém chút nữa không có cắn vào lưỡi.
mẹ! mới hồi sáng đột phá linh hư kỳ, hiện tại đã tầng 4, hack đi.
gm! tôi muốn báo cáo.
“không có gì mới, tôi cũng không có gì ngoài đẹp trai, ôn nhu, thiên phú tốt, haha.”
hắn chính là cố ý không che giấu tu vi, tới một đợt trang bức.
nhìn vẻ mặt đắc ý muốn lên tới trời của chính nam, hai mắt vệ đại mặt liền đen.
"không phải đột phá cái linh hư kỳ a, tôi còn cao hơn cậu 20 cảnh giới đây. có chuyện gì nói nhanh đi, tôi còn có nhiệm vụ."
linh hư kỳ kiến hôi, đột phá lên tới tầng bốn cũng vẫn là con hôi hơi lớn thêm chút xíu mà thôi, đắc ý cái gì!?
“tôi cần kiểm tra bản thân một chút, nên muốn mời... anh cùng tôi đối luyện, áp chế tu vi ở linh hư kỳ tầng 5 là được.”
"đối luyện!? cậu nghiêm túc à?"
"đương nhiên, anh nghĩ sao?"
vệ đại tỏ ra rất ngạc nhiên, bởi vì hắn có đầy đủ tư liệu của chính nam.
tiểu bạch kiểm này ngoài ăn cùng ngủ ra chính là đi luyện đan và tán gái, hiện tại làm sao muốn tu luyện nhỉ? hẳn là suýt chết một lần biết sợ rồi chứ gì?
“được thôi! nếu cậu đã nghiêm túc thì tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối. nhân dịp này kiểm tra cậu một chút, xem thử đột phá xong có cái gì khác biệt thử.”
“từ từ, anh không cảm thấy cứ vậy đánh nhau quá nhàm chán à, nếu không, thêm một chút cá cược đi?"
"cá cược sao? cá như thế nào?"
"tôi có một bình cấp 2 hoàn mỹ hư linh đan, nếu... anh thắng nó thuộc về anh" - chính nam lắc lắc bình đan dược trong tay: "nếu anh thua, hắc hắc, anh phải nghe lời tôi một chuyện, thế nào?”
"hoàn... hoàn mỹ hư linh đan, thứ tốt a!"
mặc dù bản thân không cần nhưng mức độ hiếm của thứ này còn hơn cả đan dược cấp 3, thậm chí cấp 4 đấy, thắng về đem đi bán lại cũng ối tiền chứ chẳng chơi.
tất nhiên, mọi chuyện đều phải xây dựng trên cơ sở là thắng trận, mà một vệ đại có thừa tự tin ngược sát tiểu bạch kiểm trước mặt này, cho nên...
“được, đến lúc thua đừng có không nhận đấy.”
“một lời đã định!”
khóe miệng chính nam cong lên nụ cười “âm mưu thực hiện được.”
...
hai người đứng cách nhau 50m.
áp chế cảnh giới, thực chất chỉ là không dùng nguyên khí phát động kỹ năng, không cho chân khí ly thể mà thôi, còn kinh nghiệm đối chiến, độ linh hoạt thân thể, khả năng quan sát, chiến thuật, phản xạ đều còn nguyên.
chính nam biết điều đó, cho nên hắn cần phải tốc chiến tốc thắng, mang đối phương vào tiết tấu của mình, nếu không từ bắt đầu liền thua.
"tôi tới đây!"
nói, chính nam lao thẳng về phía vệ đại, trong tay xuất hiện hai cái shuriken
vụt! vụt!
hắn vung mạnh hai cái shuriken về phía đối thủ rồi dùng cả hai tay kết ấn.
“loại trình độ phi tiêu này không thể trúng tôi được, động tác này của cậu là hoàn toàn dư thừa.” - vệ đại tránh ra, cùng lúc đó cũng không quên giáo huấn chính nam, còn việcnhững kỳ quái thủ ấn kia, hắn cũng không quá quan tâm.
chính nam không trả lời, tay phải hiện lên một vòng xanh lam.
“bát quái - thủ phá sơn”
vệ đại không trực tiếp đỡ đòn, thay vào đó hắn nghiêng người né qua một bên, một tay vẫn chắp sau lưng, một tay đập vào cổ tay chính nam, gạt một chưởng cực mạnh này qua một bên.
“chiến thuật quá bình thường! cậu nên nhớ, dù chiêu thức có mạnh thế nào đi nữa, nhưng đánh không trúng đối thủ thì cũng như không.”
đúng lúc này chính nam nổ tung thành một làn khói, cùng lúc đó, sau lưng vệ đại lại bất ngờ xuất hiện một chính nam khác, trên tay vẫn là “bát quái - thủ phá sơn" đánh tới.
vệ đại xoay người tránh né, sau đó thuận thế tung ra một cú đá móc sau.
phân thân tan thành khói, bản thể chính nam cũng bị đá bay ra ngoài mấy mét, hai chân lết trên mặt đất thành một đường dài.
“phân thân?” - vệ đại gật gù nói: “ý tưởng rất tốt, đáng tiếc chênh lệch quá xa. cậu tự lao đầu vào sở đoản của mình rồi.”
chính nam vẩy vẩy hai tay đã tê rần của mình, vẻ mặt nhăn nhó.
đối phương cận thân quá mạnh, chưa nói khả năng quan sát, tố chất thân thể đều vượt xa hắn, áp sát tấn công vật lý đã không hiện thực, phải chơi chiến thuật.
nghĩ, chính nam vung tay lên, bốn ngón tay khép chặt, ngón tay cái cong lại áp vào lòng bàn tay, cách không đánh ra một chưởng.
“bát quái - không chưởng”
một luồng khí áp vô hình từ bàn tay chính nam bay ra thẳng về phía mục tiêu.
đáng nói là luồng khí áp kia không chỉ đơn thuần là khí của bản thân, mà còn là tốc độ vung tay quá nhanh dẫn tới không khí xung quanh bị nén lại mà thành.
mặc dù không nhìn thấy luồng khí áp này, nhưng theo bản năng, thân thể vệ đại liền tránh qua. và...
ầm!
khí áp bay thẳng vào rừng cây phía sau làm bể tan tành một gốc cây, lá cây tán loạn.
cùng lúc đó, chính nam lại làm kỳ quái thủ ấn, lá cây bắt đầu bay vòng quanh vệ đại, không gian cũng bắt đầu thay đổi nhưng chớp mắt lại trở về bình thường.
"chuyện gì..."
vệ đại cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì trước mặt hắn chính nam đột nhiên biến mất rồi. đáng nói hơn là cha, mẹ đã chết đi hơn 10 năm của hắn lại đang nằm trong vũng máu dưới gốc cây đằng xa.
“khốn kiếp, là ảo thuật!”
cách nhanh nhất để thoát ra khỏi ảo thuật là gì!?
đáp án là... cắn lưỡi, cơn đau sẽ khiến hệ thần kinh co rút kịch liệt, dẫn tới nhanh chóng thoát ra khỏi trạng thái ảo giác.
chỉ là vừa từ trong ảo thuật thoát ra, vệ đại lại thấy dưới chân mình hiện lên một vòng bát quái.
“bát quái - lục thập tứ chưởng”
"hai chưởng..."
"bốn chưởng..."
"tám chưởng..."
liên tiếp các đòn đánh ở tốc độ caonhắm vào các huyệt đạo trên thân vệ đại, mỗi đòn trúng đích sẽ khiến kinh mạch tắc nghẽn thêm một phần.
"không thể... để hắn... tiếp tục... đánh..."
nếu để chính nam đánh hết, chính mình phải thua không thể nghi ngờ. vệ đại cắn răng, thân thể khựng lại giữa không trung, chân khí tập trung vào tay phải, sau đó đấm mạnh xuống đất.
“đại địa liệt văn”
ầm!
mặt đất bể ra một cái hố to, bát quái trận cũng tan vỡ,