Ngày hôm sau, trời vừa sáng khắp ngõ ngách hà thành đã tràn ngập tiếng xì xào bàn tán về hôn sự giữa ngô gia nhị thiếu gia và lý gia đại tiểu thư. hầu hết đều là tiếng thở dài và tiếc thương cho lý gia như bởi vì ở hà thành ai cũng biết ngô gia có nhất long, nhất trùng còn lý gia lại có song châu.
ngô gia muốn cho trùng ngậm châu, quả thật là hoa nhài cắm bãi phân trâu.
...
“hả!! đích thân chính nam nói muốn tại buổi lễ bán đấu giá công khai trả lời ngô gia?” - tú anh phú bà nghe lê nhân doanh báo cáo lại thông tin, trên mặt đầy nghi ngờ: “hắn muốn làm gì? quan hệ giữa hắn và lý gia như rất tốt, chẳng lẽ là muốn mượn tay chúng ta từ chối hôn sự này?”
lê nhân doanh gật đầu: “thuộc hạ cũng nghĩ như vậy. nếu như hắn thật sự có ý định đó, đại tiểu thư muốn làm như thế nào?”
“tất nhiên là giúp a.” - tú anh phú bà khóe miệng cong lên nụ cười: “bản tiểu thư nhìn thiên đạo tông không vừa mắt, chuyện gì phá được thiên đạo tông bản tiểu thư nhất định làm.” - lời tuy nói vậy nhưng trong lòng cô nghĩ gì chỉ có bản thân cô biết.
…
“tin tức lan truyền thế nào rồi?” - ngô đức chung ngồi trên ghế cao nhìn xuống thuộc hạ quỳ bên dưới, rất có hoàng đế phong phạm.
“bẩm đại nhân, tin tức đã lan truyền tới mọi nơi trong thành, hiện tại đã không có người không biết sự kiện 10 ngày sau.”
“rất tốt.” - ngô đức chung hài lòng gật đầu: “muốn dựa hơi trần gia? hừ, trần gia là kinh thương gia tộc, ai cho họ lợi ích nhiều hơn thì họ sẽ giúp người đó. nho nhỏ một cái lý gia không gốc rễ muốn cùng bản thành chủ đấu, không có cửa đâu!”
…
đối với tin tức bên ngoài chính nam chỉ khịt mũi xem thường. lúc này hắn đang cùng gia như phú bà mật đàm: “anh nói em đều nhớ hết rồi chứ?”
“đều nhớ rõ.” - gia như phú bà gật đầu: “tới luyện dược sư công hội tìm phó hội trưởng rồi đưa cho hắn lá thư này là được chứ gì?”
“không sai. nhất định phải đưa tận tay cho đường khải đường đại sư.” - chính nam lần nữa nghiêm túc nhắc lại: “thành bại đều do lần này, em đừng lơ là.”
“em biết rồi.”
gia như phú bà vừa rời đi thì chính nam cũng bắt đầu mở lò luyện khí. hắn muốn chuẩn bị một chút trang bị trước khi đi vào vạn tượng sâm lâm làm nhiệm vụ hàng ngày.
đúng vậy, sáng nay hắn nhận được nhiệm vụ hàng ngày chính là đã lâu không gặp nhiệm vụ cấp, yêu cầu hắn giết một con ban lan hổ cấp 18 trở lên.
đối với việc nhiệm vụ hàng ngày ngay lúc này xuất hiện nhiệm vụ cấp chính nam rất nghi ngờ có sự nhúng tay của trang phú bà nhưng không có bằng chứng nên hắn chỉ có thể giữ nghi ngờ trong lòng. dù sao điểm cấp càng nhiều càng ít, nếu như trang phú bà có thể tranh thủ cho hắn tới 80 100 nhiệm vụ như vậy thì không thể tốt hơn.
...
9 giờ sáng, chính nam bí mật rời khỏi lý gia, mua lấy 1 con ngựa tốt rồi phóng hết tốc lực vào vạn tượng sâm lâm.
tuy nhiên đã có hết sức tránh không bị theo dõi nhưng rõ ràng chính nam đối với theo dõi và phản theo dõi còn hết sức gà mờ. hắn bị tới 2 chứ phải là 1 người bám theo mà không hề hay biết.
sau 5 giờ phi ngựa không ngừng nghỉ, chính nam tới khe suối lần trước hắn và gia nguyệt phú bà cắm trại.
liếc mắt nhìn nơi mình xém chút chết thêm lần nữa, chính nam trong lòng ngổn ngang nhưng rất nhanh gạt bỏ mọi suy nghĩ mà chạy vào sâu hơn.
trước mặt chính nam lúc này là một tấm bản đồ khổng lồ có đánh dấu vài điểm đỏ đang đi đi lại lại, chính là đặc quyền khi làm nhiệm vụ liệp sát dã ngoại, bản đồ nhiệm vụ.
“trước hết nghỉ ngơi khôi phục thể lực đã.” - chính nam ngồi trên một cành cây, vừa ăn nhẹ vừa suy nghĩ: “hổ hình yêu thú sức công kích chủ yếu đến từ chân trước và hàm răng, còn có đuôi nữa, cần phải chú ý 3 điểm này trong giao chiến. nhược điểm là phần bụng và dưới cổ, có cơ hội chỉ cần tấn công vào một trong hai điểm này là có thể gây được sát thương lớn.” - đọc nhiều sách có lợi a.
sau 30 phút nghỉ ngơi để ăn uống và hồi phục, chính nam bắt đầu tiến đến điểm đỏ được đánh dấu trên bản đồ gần nhất.
…
“hẳn là nó a.” - chính nam ngồi trên một cành cây, nhìn chằm chằm một con hổ lớn đang nằm ngủ dưới bóng cây: “ăn no rồi ngủ sao, như vậy sẽ dễ dàng hơn một chút.” - chính nam nhảy xuống khỏi cành cây thẳng tiến hướng ban lan hổ.
ban lan hổ cảm thấy hôm nay là một ngày may mắn, buổi sáng nó vô tình vồ được một con heo rừng bị thương, không tốn chút sức nào đã có được một bữa ngon lành. đánh chén no nê xong có thể ngủ một giấc yên ổn, quả thực không thể tốt hơn.
thế nhưng mà…
vút!
ban lan hổ lăn một vòng trên đất, mặt đất nơi nó vừa nằm bị một thanh kunai đâm ngập chuôi.
ban lan hổ tuy ngủ nhưng không có nghĩa là nó không cảnh giác xung quanh, bản thân là chúa sơn lâm, nó hiểu rõ sự nguy hiểm của rừng rậm hơn ai hết.
gào! gào! "tên khốn kiếp nào dám đánh lén bản hổ gia!"
ban lan hổ gầm lên giận dữ khiến cây cối xung quanh cũng rung lên xào xạc. nó đưa ánh mắt về phía nơi công kích được phát ra, nơi đó có một tên nhân loại đang đứng nhìn nó.
“gầm cái gì mà gầm!” - chính nam hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục phóng kunai.
không sai! tên mất dạy chọc gậy bánh xe, phá giấc ngủ của người khác không phải ai khác mà chính là chính nam.
ban lan hổ cảm thấy bị khinh thường!
cứ việc nó không hiểu tên nhân loại kia nói gì nhưng từ việc hắn đánh lén xong không chạy mà còn đứng lại đó nhìn nó chằm chằm, bị phát hiện còn tiếp tục công kích thì rõ ràng hắn