Lại mất 5 tiếng chạy về hà thành, chính nam thở dài ngao ngán: “mất nửa ngày chỉ được 1 điểm cấp lẻ, không đủ để lên cấp luôn.”
“ký chủ bắt đầu được voi đòi tiên.”
“ahaha, tôi chỉ là thuận miệng nói vậy, trang đừng cho là thật.” - chính nam lập tức cười trừ, lỡ đâu vị đại phú bà này không vui cấm cửa hắn làm nhiệm vụ cấp, vậy thì nguy hiểm.
kiểm tra sơ qua bảng thông tin, hắn quyết định tắm rồi nghỉ ngơi.
10 tiếng chạy đi chạy lại ngoài đường, chưa tính tới còn phải lăn lộn rồi chém giết trong rừng khiến chính nam cả người là bụi đất: “chưa tới hòa hợp kỳ là còn phải ăn uống và tắm rửa a.”
…
bên phía chính nam thư giãn thoải mái thì ở những nơi khác lại sóng ngầm mãnh liệt.
“lý gia như đi vào luyện dược sư công hội cả ngày không trở về?” - ngô đức chung cau mày: “nó vào đó tìm ai?”
“bẩm đại nhân, nguồn tin cho biết lý gia đại tiểu thư vào luyện dược sư công hội là để tìm phó hội trưởng đường khải, ngay sau đó hai người cùng nhau đi lên tầng rồi chỉ có một mình đường hội phó xuống lại, còn lý tiểu thư đi đâu, làm gì, cùng với ai hoàn toàn không biết rõ.”
ngô đức chung trầm ngâm không nói.
một lúc sau, hắn quay sang hỏi người đang ngồi cạnh hắn: “văn, con nghĩ sao?”
ngô đức văn không đáp mà cứ ngẩn người nhìn chằm chằm vào khoảng không, ánh mắt hoàn toàn tan rã.
ngô đức chung lắc đầu thở dài, nói: “lui xuống trước đi, tiếp tục nhìn chằm chằm lý gia và luyện dược sư công hội.”
“vâng.”
đang lúc này ngô đức văn lại lên tiếng: “nói người tổ chức yến tiệc đi. cha, viết thiệp mời đỗ hoàng khang tới, nói chúng ta muốn cùng hắn bàn một chuyện làm ăn...”
…
“một mình vào vạn tượng sâm lâm, giết chết một con ban lan hổ rồi trở về? - tú anh phú bà nhìn lê nhân doanh hỏi: “ban lan hổ có bộ phận nào có thể luyện dược sao?”
“khụ… khụ... có thì đúng là có, nhưng mà…” - lê nhân doanh ngập ngừng.
“có sao?” - tú anh phú bà gặng hỏi: “là luyện đan dược gì, tác dụng thế nào? đây có thể là manh mối để chúng ta vượt qua lý gia một đầu để tiếp cận chính nam và dược lão a.”
“đại tiểu thư… đan dược kia… chắc là không liên quan tới dược lão đâu.” - lê nhân doanh khóe miệng co giật: “mà cũng không đúng, chính nam hẳn là… chưa cần loại đan dược kia chứ.”
“rốt cuộc là đan dược gì?” - tú anh phú bà càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, lê nhân doanh lúc nào chít chít méo mó như vậy a.
lê nhân doanh ho khan hai tiếng: “khụ… khụ... chính là… hổ dương đan, cấp 1 đan dược. cần… hổ tiên làm chủ tài… tác dụng…”
tú anh phú bà hai mắt đen thui: “được rồi! cái gì chó má đan dược, tên kia mới 18 tuổi, dùng thứ đó làm gì? chẳng lẽ… lý gia như yêu nữ kia… hút khô hắn rồi!?” - không hiểu sao cô cảm thấy nhìn lý gia như rất không vừa mắt.
lần này tới lê nhân doanh mặt đen như đáy nồi: “đại tiểu thư suy nghĩ như thế nào mà lái qua tới lý tiểu thư rồi!? cô ta và chính nam cả ngày nay không gặp lấy đâu ra thời gian mà “hút” chứ, nói gì tới “hút khô”.
dĩ nhiên hắn chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra.
“tiếp tục nhìn chằm chằm chính nam và luyện dược sư công hội.” - tú anh phú bà vung tay: “tên kia hẳn là muốn thông qua diệp liên hoa liên hệ diệp gia, nhân dịp này tôi cũng muốn xem thái độ của diệp gia như thế nào, liệu họ có biết dược lão là ai hay không.”
…
luyện dược sư công hội, gia như phú bà và liên hoa phú bà lúc này đang nhìn nhau chằm chằm, không ai chớp mắt.
“chúng ta cứ như vậy không phải là cách.” - liên hoa phú bà lên tiếng: “nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi sẽ đi tìm anh ấy.”
“đồng ý.” - gia như phú bà gật đầu: “tôi cũng có nhiều việc cần hỏi hắn. nếu có thể thì ngày mai nhờ cô mang hắn tới đây.”
“đồng ý!”
…
sáng ngày hôm sau, chính nam vừa mở mắt liền lập tức kiểm tra nhiệm vụ hàng ngày mới.
“haiz, lại là nhiệm vụ nghề.” - hi vọng lớn, thất vọng nhiều. chính nam than thở: “9 ngày tới buổi đấu giá, 10 ngày tới hạn nhiệm vụ phụ tuyến mà nhiệm vụ hàng ngày cứ như thế này thì không ổn rồi.”
bỗng nhiên hai mắt hắn tỏa sáng, bởi vì: “dùng điểm mị lực đổi thành 6 điểm thiện cảm của liên hoa thì thiện cảm tăng lên thành 52 rồi, tức là ngay lập tức có điểm cấp.” - chính nam cười lớn: “mình đúng là thiên tài, haha.”
“ký chủ cảm thấy làm như vậy rất tốt sao? dùng điểm mị lực đổi thành thiện cảm của cấp s phú bà? kém sang như vậy?”
“không có gì sang hay không sang.” - chính nam hiếm thấy phản đối trang: “điểm có là để sử dụng, đặc biệt là trong những tình huống quan trọng như hiện nay. lại nói, đánh giá phú bà còn có thể tăng lên a. có câu “tương lai là vô hạn”, tôi cũng sẽ không để tầm nhìn của mình bị giới hạn chỉ vì đánh giá của trang như vậy.”
“nói rất hay.” - trang cũng không tiếc lời khen chính nam: “ký chủ càng ngày càng ra dáng tiểu bạch kiểm rồi đấy, biết “dùng” phú bà đúng lúc nhưng cũng không quên mang tới niềm vui cho phú bà. có tiến bộ.”
chính nam không nói gì mà chỉ mỉm cười rồi ấn một cái.
“tiêu hao một điểm mị lực tăng độ thiện cảm của diệp liên hoa phú bà đạt mốc 51.”
…
“trang, có phải có sai lầm gì không?”
“không có, mọi bộ phận đều đang vận hành đúng theo dự kiến, không