Sau mấy giờ dạo phố, chính nam để gia như phú bà dắt gia nguyệt phú bà về trước, còn hắn ghé vào phúc đạt có chuyện cần nói với tú anh phú bà.
trong phòng, tú anh phú bà một bộ tiểu thư khuê các đang ngồi pha trà thì chính nam mở cửa bước vào. thấy tình cảnh này hắn cũng khá bất ngờ: “chà, nếu như tôi có tài họa sĩ, tôi sẽ vẽ lại một bức tranh mô tả phong cảnh hiện tại, sau đó đặt tên nó là “tu la trà”. cô nghĩ có thích hợp không?”
tú anh phú bà liếc xéo hắn, ánh mắt phong tình vạn chủng nói: “trà này chính là minh trà, một ngụm mất trí, hai ngụm mất hết tu vi, ba ngụm… mất mạng a. anh có dám thử không~?”
chính nam khoanh chân ngồi đối diện tú anh phú bà, nhận lấy ly trà. hắn ngửi mùi trà thoang thoảng rồi một hơi uống cạn chén trà. sau đó gật gù nói: “nếu bây giờ tôi mất trí lao vào trên người cô, cô sẽ làm gì?”
tú anh phú bà buột miệng: “tất nhiên là… thử một chút là biết ngay chứ sao, khanh khách!” - cô ngừng lại giữa chừng rồi khẽ cười duyên, dùng ánh mắt khiêu khích chính nam.
chính nam bụng dưới bỗng nhiên phát nhiệt, hắn cau mày suy nghĩ, sau đó nói: “trà này không sao, trầm hương này cũng không sao, nhưng kết hợp với nhau… cô đúng là muốn đùa với lửa?”
hai thứ kia kết hợp với nhau sẽ tạo nên một loại xuân dược nhẹ, đây là cách những công tử nhà giàu dùng để bẫy con gái nhà lành, hiện tại hắn chính là nạn nhân.
tú anh phú bà che miệng cười, nhưng ánh mắt khá bất ngờ, cô nói: “tôi chính là muốn đùa với lửa đấy, quan trọng là ngọn lửa kia có dám bùng cháy hay không?”
chính nam bất đắc dĩ lấy ra một viên giải độc đan ăn vào, còn không quên ăn thêm một viên thanh tâm đan. hắn cằn nhằn nói: “sẽ có một ngày tôi sẽ cho cô biết cảm giác bị đùa giỡn là như thế nào.”
lần trước bị hù ma, lần này thì bị hạ xuân dược, chính nam tức a!
nơi này sắp cho hắn ra ám ảnh tâm lý rồi!
tú anh phú bà cười duyên nói: “tôi rất chờ mong~” - ánh mắt cô mang theo nhàn nhạt gợn sóng nhìn thẳng vào mắt chính nam, vừa mời gọi vừa trêu chọc.
chính nam không chịu nổi, nghiêm giọng nói: “cô có tình báo hồ tây chưa?”
thấy chính nam không muốn giỡn nữa tú anh phú bà cũng nghiêm túc: “chưa đủ, chỉ với mức độ tình báo hiện tại nếu như hành động rất dễ rơi vào bẫy của ngô gia.”
chính nam cau mày: “vì sao?”
tú anh phú bà đưa cho chính nam mấy mảnh giấy, bên trong là nhiều đoạn tin tức ngắn được các thám tử của trần gia truyền về, nói: “tôi luôn cảm thấy những thông tin này có được quá dễ dàng, giống như có người ngay từ đầu đã chuẩn bị cố ý để lộ ra, chờ người nào muốn biết thêm tự bước vào bẫy rập của họ.”
chính nam xem xét từng tờ một, cảm giác của hắn chính là “sơ sài”. hắn nói: “một sự kiện lớn có thể ảnh hưởng tương lai của hai vị ngô gia thiếu gia, nói cách khác là tương lai mấy trăm năm tới của toàn bộ ngô gia, không thể nào dễ dàng bị điều tra nhiều như thế này trong thời gian ngắn được. chắc chắn là bẫy!”
tú anh phú bà gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy. chờ chính nam xem kỹ lại những mảnh giấy kia mấy lần, cô mới lên tiếng hỏi: “anh có ý định gì không?”
chính nam gõ gõ bàn, đây là thói quen của hắn khi hắn cần tập trung suy nghĩ. lát sau, hắn nói: “nếu cô là ngô đức chung, cô cần phải làm gì để lặng yên không một tiếng động giết chết một con bị trọng thương giao long?”
tú anh phú bà trầm ngâm một lát rồi nói: “với hoàn cảnh như ở hồ tây, đầu tiên là cần cho người xuống điều tra dưới đáy hồ, chờ thu thập đầy đủ thông tin về độ sâu, vị trí và địa hình bên dưới rồi đề ra bước tiếp theo.”
chính nam gật đầu tiếp lời: “trong quá trình đó thì để cho không bị người khác nghi ngờ, tôi sẽ ra lệnh cấm người dân lại gần vào ban đêm, lại thiết kế thêm ảo trận để đảm bảo không có người “đi nhầm” vào. ngô đức chung thậm chí còn cẩn thận tới mức tạo ra một tầng thông tin giả để những người muốn điều tra hắn bước vào bẫy do hắn thiết kế sẵn.”
tú anh phú bà phản bác: “nhưng đây cũng chỉ là chúng ta dự đoán a. bởi vì không có tình báo cụ thể dưới đáy hồ nên biến số quá nhiều.”
chính nam gật đầu: “đã ban đêm không vào được, vậy thì ban ngày tiến vào chứ sao.” - khóe miệng hắn cong lên nụ cười, bởi vì trong đầu hắn đã có kế hoạch.
…
từ phúc đạt trở về, chính nam quyết định tới thăm nguyệt vịnh, cũng đã đến lúc dời cô sang nơi khác yên tĩnh hơn.
trong phòng, nguyệt vịnh đã có thể cử động cơ thể chứ không phải nằm im một chỗ như trước nữa, nhưng muốn đứng lên đi lại được thì vẫn còn cần thêm thời gian.
chính nam bước vào phòng, lúc này ngọc ngân đang giúp