Mặc dù cô đã rời xa nhân gian nhiều năm, thế nhưng cô vẫn có chút hiểu biết về những thay đổi bãi bể nương dâu, thế sự xoay vần bên ngoài.
Dù sao, người chết đều bị đưa xuống địa phủ mà.
Chỗ nào đông người thì chỗ đó có chuyện để hóng, chỗ nào nhiều quỷ thì cũng tương tự thế mà thôi.
Trong vòng năm mươi năm qua, không hiểu sao quỷ khẩu của địa phủ đột nhiên tăng vọt, slot đầu thai thì có hạn, một phần quỷ lại không muốn đi đầu thai.
Vì sự hòa bình và ổn định của địa phủ, Phong Đô Đại Đế vung tay lên, ra lệnh cho cấp dưới của mình là Đông Nhạc Đại Đế và Địa Tạng Bồ Tát xây dựng địa phủ trong thời đại mới.
Nỗ lực tạo ra một kỷ nguyên địa phủ mới, để nhóm quỷ hồn đều có việc làm, thay vì ngày nào cũng gây hấn, gây chuyện với nhau.
Cho nên hiện tại địa phủ cũng chẳng khác nhân gian là bao, Thời Nhất không hề cảm thấy khó thích nghi, điều duy nhất khiến cô đau khổ, là cả người cô không một xu dính túi.
Cô đã nghe không ít quỷ mới xuống địa phủ phàn nàn rằng sống ở nhân gian áp lực lớn lắm, làm gì cũng cần tiền.
Cô tự sầu lo cho bản thân, nên trước khi đi, cô vốn định đến tìm Phong Đô Đại Đế đòi tiền.
Ai ngờ ông cụ kia nói:"Ta là thần minh cai quản địa phủ, chưởng quản âm ti, lấy đâu ra tiền của nhân gian