Lâm Lạc mỉm cười, ngay khi anh xoay người định rời đi, bàn tay vừa đặt lên tay nắm cửa ô tô thì điện thoại đột nhiên vang lên tiếng thông báo có tin nhắn.
Anh lấy điện thoại ra đọc tin, mày cau lại.Anh nghiêng người nói với những đội viên khác trong xe: "Các cậu đi thu thập chứng cứ, có chuyện thì gọi cho tôi bất cứ lúc nào.
Tôi có chút việc phải xử lý trước.""Rõ, lão đại."Nội dung tin nhắn là thông tin cá nhân của Thời Nhất mà anh đã nhờ đồng nghiệp điều tra, vô cùng ít ỏi, chỉ có vài câu.Thời Nhất, mười chín tuổi, cha mẹ đều mất.
Từ nhỏ đã sống trong núi sâu, bà nội nuôi cô lớn lên cũng vừa mất nửa năm trước.
Hôm nay cô mới từ nông thôn đến thành phố Lâm Thành.Nhớ đến ban nãy anh hỏi cô vì sao không về nhà, cô lại trả lời rằng cô không có nhà bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh, Lâm Lạc không ngờ thân thế của cô lại như thế này.Cộp cộp...Thời Nhất nghe thấy tiếng bước chân, thì ngẩng đầu nhìn Lâm Lạc đã rời đi lại quay trở về, trong mắt cô lóe lên sự khó hiểu."Đến giờ cơm tối rồi, cô có muốn cùng đi ăn với tôi không? Tôi mời cô."Thời Nhất đứng phắt dậy, đôi mắt cô nhìn anh sáng ngời: "Được thôi.
Tôi có thể ăn mì ăn liền mà hôm nay Lý Chí Cường đã ăn không?"Tuy rằng mì ăn liền không đủ no, thế