Trên bàn cơm, Thời Nhất nhìn chằm chằm vào một bàn thức ăn ngon, cô đợi Lâm Lạc động đũa rồi mới bắt đầu gắp thức ăn nhét vào miệng.Lâm Lạc múc cho cô một bát canh cá thơm phức: "Bây giờ cô có chỗ đặt chân không?""Không có."Thời Nhất không quá quan tâm đ ến chỗ ở, vì dù sao trước kia cô cũng ngẩn ngơ ở địa phủ mà.Lâm Lạc trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn thấp giọng hỏi: "Vậy trên người cô có tiền không?"Thời Nhất thẳng thắn đáp: "Không có.
Mục đích tôi bắt Lý Chí Cường là vì tiền thưởng mà."Lâm Lạc đặt bát canh cá xuống bên cạnh cô, ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ đang ăn ngon lành, anh bất đắc dĩ thở dài rồi không nói gì nữa.Nửa tiếng sau, hai người đều no nê."Sĩ quan Lâm, để báo đáp việc anh mời tôi ăn cơm, tôi tặng anh một câu nhé.
Ba ngày sau, sau mười hai giờ đêm, chớ đi bộ."Lâm Lạc có ý tốt với cô, còn mời cô ăn cơm nữa, nên Thời Nhất cảm thấy mình nên làm gì đó.
Cô không thích thiếu nợ ân tình của người khác, bữa cơm này coi như tiền quẻ của cô vậy."Được." Lâm Lạc không quá để ý đến lời lải nhải của cô, anh là công an nhân dân, kiên định với chủ nghĩa duy vật."Đi thôi, tôi dẫn cô đi mua điện thoại, đến lúc nhận được tiền thưởng rồi trả tôi."Lâm Lạc nghĩ, sau này bất kể cô muốn tìm việc làm hay làm gì khác, thì xã hội hiện tại cũng không thể thiếu điện thoại được.
Anh thấy lòng mình tràn ngập sự đồng cảm, nên giúp cô một tay."Được thôi, vậy cảm ơn sĩ quan Lâm."Sĩ quan Lâm đúng thật vừa đẹp người vừa đẹp nết, một quẻ ban nãy cũng không uổng công cô.Lâm Lạc