Người đàn ông này chính là đối tượng hiềm nghi Lý Chí Cường.
Ông ta mặc chiếc áo chẽn kiểu người già, cả người ướt đẫm, không khí oi bức, nóng hầm hập khiến ông ta cáu kỉnh không thôi.Ông ta đã trốn dưới tầng hầm này suốt năm ngày rồi, đồ ăn và thức uống đều sắp hết, không bao lâu nữa, ông ta phải tìm cách ra ngoài.Cộp...Cộp cộp cộp...Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, Lý Chí Cường lập tức cảnh giác.Ông ta cầm con dao trên bàn lên, lần mò bước chậm về phía cửa.Trước kia thi thoảng cũng vang lên tiếng bước chân, nhưng đều là đi ngang qua rồi lên lầu.Thế nhưng Lý Chí Cường không dám cược, lần nào ông ta cũng lo lắng cầm dao canh trước cửa.Cộp cộp cộp...Âm thanh không hướng lên tầng trên, mà là đi về phía tầng hầm này.Lý Chí Cường vô thức nín thở, bàn tay ông ta hết siết chặt rồi lại buông ra, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi khiến cán dao có cảm giác nhớp nháp.Căn phòng lúc này không được tính là yên tĩnh, chiếc quạt điện cũ nát vẫn chạy kêu cót két, ấm đun nước cũng bắt đầu phát ra âm thanh "sùng sục", nước sắp sôi rồi.Nghe tiếng tim đập càng lúc càng dồn dập của mình, ông ta không kiềm chế được sự hoảng hốt.Lúc này, ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ đi tắt ấm đun nước và quạt điện, chỉ có thể nín thở, nhìn chằm chằm cánh cửa với ánh mắt ác độc.Cốc cốc cốc...Có tiếng gõ cửa vang lên.Lý Chí Cường không dám đáp lại.Người bên ngoài cửa lại vô cùng kiên nhẫn, âm thanh gõ