Gương mặt của Lý Chí Cường biến sắc, trái tim ông ta vô thức đập loạn.
Ông ta không quan tâm lời này của cô có ý gì, mà siết chặt chiếc dao đầu bếp sắc bén dài khoảng ba mươi căn-ti-met trong tay, độc ác đâm mạnh về phía Thời Nhất.Thời Nhất túm lấy cổ tay ông ta, dùng sức vặn như vặn giẻ lau.Rắc...Tiếng gãy xương vang lên.A...!Cạch...!Keng...Âm thanh r3n rỉ đau đớn của Lý Chí Cường và âm thanh con dao trong tay ông ta rơi xuống đất đồng thời vang lên.Thời Nhất lách mình qua cửa tầng hầm, vừa tiến vào, cô đã nhấc chân lên đá vào khuỷu chân ông ta một cách không thương tiếc."Bộp" một tiếng, Lý Chí Cường quỳ gối trên mặt đất, hai tay ông ta nhanh chóng bị Thời Nhất bắt chéo sau lưng, sau đó cô dùng sức đẩy một cái, mặt ông ta tiếp xúc với nền đất đầy rác rưởi.Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy mười giây, căn bản không để ông ta có cơ hội phản ứng."Mẹ nó, mày là ai? Nhanh thả ông ra!"Cô gái này quá khỏe, động tác lại vô cùng thô lỗ, Lý Chí Cường giãy giụa hồi lâu nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của cô.Khuỷu chân, đầu gối, hai tay và mặt ông ta đều đau rát, ông ta vô cùng tức giận, nhưng ngoài chửi ầm lên thì không làm được gì nữa.Thời Nhất đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng không thèm để ý đến ông ta nữa.Cô đói quá, không có sức...Cô ngẩng đầu lia mắt nhìn tầng hầm đầy