Thanh Thanh hít sâu một hơi, nhìn thấy những lời quan tâm của nhóm người hâm mộ trong khu bình luận, cô ấy mới gắng gượng mở một nụ cười: "Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện.
Đại sư, anh ta còn lừa tôi chuyện gì nữa không?"Gương mặt của Thời Nhất lộ rõ vẻ chán ghét: "Đúng là không ít đâu.
Chuyện nhỏ tôi tạm lược bớt, chúng ta nói một chuyện nghiêm trọng hơn đi.""Một tháng trước, đúng ra là hai ngày trước khi cô phát hiện ra thỏi son của đồng nghiệp nữ kia rơi trong xe anh ta, anh ta đã nói với mẹ cô rằng, cô vay nợ hơn một trăm vạn để theo đuổi idol.""Anh ta nói đã giúp cô trả hơn một nửa rồi, nhưng vẫn nợ sáu mươi vạn nữa chưa trả.
Hai người sắp kết hôn rồi, nhưng vì chuyện nợ nần nên cô lo lắng, không muốn kết hôn nữa.
Cho nên anh ta xin mẹ cô đưa của hồi môn của cô cho anh ta, để anh ta lặng lẽ trả nợ cho cô trước."Thanh Thanh: "Mẹ nó, quá đáng lắm rồi.
Đúng là thi thoảng bà đây sẽ bay ra nước ngoài để theo đuổi idol, nhưng bà đây có tiền mà.
Bà mẹ nó sao có thể vay nợ hơn một trăm vạn chỉ để theo đuổi idol được, bà có bệnh đâu.""Mẹ tôi sẽ không thật sự tin mấy lời ma quỷ anh ta bịa ra, rồi đưa tiền cho anh ta chứ?"Thời Nhất lắc đầu: "Không đâu.”Nghe thế, Thanh Thanh thở hắt ra một hơi.
Thế nhưng sau đó cô ấy lại lập tức giận điên lên."Ơ, không đúng, sao mẹ tôi không kể cho tôi nghe chuyện này? Hơn nữa khi tôi đòi chia tay