Thanh Thanh không có tâm trạng nào để quan tâm đến khu bình luận nữa.
Sau khi chuông điện thoại vang lên khoảng mười giây, cuối cùng mẹ cô ấy cũng bắt máy."Mẹ, có phải một tháng trước Trịnh Vi nói với mẹ rằng con vay nợ hơn một trăm vạn để theo đuổi idol không?"Mẹ Thanh Thanh vừa đi chơi mạc chược về, lúc này bà ta vừa thay giày vừa trả lời: "Đúng vậy.
Thanh Thanh à, không phải mẹ nói con đâu, thế nhưng sao con lại tiêu một số tiền lớn như thế vào mấy chuyện vô nghĩa thế hả? Cũng chỉ có Tiểu Trịnh không chê con, còn trả giúp con hơn hơn bảy mươi vạn, con nên biết đủ đi.""Thằng bé Tiểu Trịnh tốt như vậy, tự nhiên con lại gây chuyện ầm ĩ với nó làm gì? Con nghe lời mẹ khuyên, sống hòa hợp với Tiểu Trịnh.
Chuyện nó cho người ta đi nhờ xe, cũng đâu phải chuyện gì to tát, con nói nó vài câu là được rồi.
Ngày tổ chức hôn lễ đã định ra hết rồi, lễ hỏi của nhà người ta cũng nhận rồi, con còn đòi chia chân chia tay gì hả, bị đồn ra ngoài thì mất mặt chết mất.
Lần này, cách hành xử của con sai rồi."Thanh Thanh tức điên, khi lại lần nữa cất tiếng, cô ấy không kiềm chế được mà quát lớn: "Anh ta nói gì mẹ cũng tin, sao mẹ không gọi xác nhận lại với con?""Con không tin mẹ thật sự tin mấy lời bịa đặt quỷ quái của anh ta.
Có phải mẹ vội muốn gả con ra ngoài, cho nên không muốn để con biết bộ mặt thật của anh ta đúng không?"Mẹ mình có tính cách thế