Chương 105: Bạn trai thứ bảy.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Bùi Oanh Oanh vẫn tưởng Quý Đường cùng lắm chỉ hơn 1000 tuổi là cùng, dù sao thì yêu quái trên phim ảnh cũng chỉ vài trăm năm tuổi thôi. Thật không ngờ anh đã hơn 3000 tuổi rồi.
Cô thử nhẩm tính, thế chẳng phải Quý Đường còn sống trước cả khi Tân Triều thành lập sao?
"Anh đã gặp Hoàng Đế chưa?" Lòng hiếu kỳ của Bùi Oanh Oanh nổi lên, "Hoàng Đế trông như thế nào?"
Phía trước có đèn đỏ, Quý Đường dừng xe, quay sang nói: "Em muốn hỏi cái này?"
"Nhất định người có thể làm Hoàng Đế sẽ có khí thế không tầm thường đúng không?" Bùi Oanh Oanh lại hỏi tiếp, "Anh đã gặp những mỹ nhân nổi tiếng thời cổ đại chưa? Chính là mấy người Tây Thi, Vương Chiêu Quân... ấy?"
Quý Đường híp đôi mắt hồ ly, "Mỹ nhân? Mỹ nhân gì?"
Ấy, là sơ sót của cô, trước mặt đại yêu quái như Quý Đường thì nào có ai được gọi là mỹ nhân? Đâu có ai đẹp được hơn anh cơ chứ?
"Trước đây tôi đều tu luyện trong hang động, gần như rất ít xuống phàm trần. Mấy thứ em nói như Hoàng Đế kia, chắc lúc đi ngang qua tôi có nhìn thấy vài lần, cũng không có gì đặc biệt." Quý Đường quay mặt đi.
Bùi Oanh Oanh hơi tiếc nuối, cô thật sự tò mò mà.
Thấy cô không tiếp tục hỏi nữa, Quý Đường thở phào nhẹ nhõm. Lần sau tuyệt đối không nên lại bàn về chuyện tuổi tác này.
Về đến tiểu khu, Bùi Oanh Oanh xuống xe trước, cô định lấy đồ ra khỏi cốp xe nhưng bị Quý Đường ngăn lại, "Để tôi làm, em vào ấn thang máy đi."
Bùi Oanh Oanh cũng không tranh giành với anh, rúc mặt vào khăn quàng rồi chạy vào trong sảnh.
Mùa đông ở Đế Đô cực kỳ lạnh, nhất là vào những ngày tuyết rơi, nhiệt độ đều ở mức âm.
Hai người vào nhà, Quý Đường cất đồ rồi lập tức đi rửa tay nấu cơm.
Bùi Oanh Oanh thay quần áo, nhàm chán ngồi xem tivi trên ghế salon. Xem tivi một hồi, cô đứng dậy đi vào bếp, "Có cần em giúp không?"
Quý Đường đang mổ cá, nghe vậy thì nhìn cô, "Bóc vỏ tỏi giúp tôi được chứ?"
"Vâng." Bùi Oanh Oanh rất vui vẻ, tìm thấy tỏi dưới sự chỉ dẫn của Quý Đường, "Bóc mấy củ?"
"Bóc nửa củ em đang cầm là được." Quý Đường trả lời.
Bùi Oanh Oanh hiếm khi xuống bếp, món ăn cô thành thạo nhất chính là nấu mỳ.
Cô đứng bóc tỏi, nhìn Quý Đường làm cá, không hiểu sao lại cảm thấy thoả mãn khó tả. Trước đây khi sống chung với Hướng Vu Đồng, cô cũng từng muốn xuống bếp, nhưng chỉ cần cô vừa cầm dao lên, cậu ta sẽ nói nguy hiểm, sợ cô bị cắt vào tay, sau đó bắt cô rời khỏi bếp.
Bây giờ được tham gia vào chuyện nấu nướng, cô thấy mình như cũng đóng góp một phần công lao vậy.
Bóc tỏi xong, cô lại tiếp tục giúp cạo vỏ gừng, sau khi làm xong hết thảy những việc này, Quý Đường cũng đã sơ chế xong tất cả nguyên liệu nấu ăn. Anh quay sang nhìn cô, "Oanh Oanh, em có thể giúp tôi bỏ cái áo khoác tôi mặc hôm nay vào máy giặt được không?"
"Đương nhiên là có thể." Bùi Oanh Oanh vui vẻ đi ra khỏi bếp.
Chờ khi cô muốn đi vào bếp lần nữa thì cửa đã bị đóng chặt. Quý Đường nói không muốn cô vào vì sợ cô bị ám mùi dầu mỡ.
Bùi Oanh Oanh đành phải quay lại phòng khách, tiếp tục nhàm chán xem tivi.
Vì chỉ còn vài ngày nữa thôi là sang năm mới, các chương trình quảng cáo trên tivi đều rất rộn ràng. Lúc ăn cơm, Bùi Oanh Oanh hỏi Quý Đường có muốn mua đồ Tết không, "Sắp năm mới rồi, buổi chiều chúng ta đi siêu thị mua đồ nhé."
Quý Đường đồng ý, ăn cơm xong, anh đi rửa bát rồi lái xe đưa Bùi Oanh Oanh đến chuỗi siêu thị gần nhất.
Quý Đường đẩy xe, Bùi Oanh Oanh đi trước chọn đồ. Cô chọn một đống quà vặt yêu thích, lại hỏi anh thích ăn gì. Anh lắc đầu, nói bản thân không thích ăn quà vặt.
Bùi Oanh Oanh gật đầu nghiền ngẫm, "Cũng đúng, chắc là người lớn tuổi đều không thích ăn quà vặt."
Quý Đường: "..."
Anh lại tự nhủ, không thèm so đo với người phàm.
Bùi Oanh Oanh vừa quay đi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, "Xem ra em chỉ có thể ăn đống quà vặt này một mình thôi, chắc anh cũng không thích trà sữa đâu, hình như bình thường chỉ toàn uống cà phê. Già rồi đáng sợ như vậy sao?"
"Bùi Oanh Oanh!!" Quý Đường không nhịn được mà gọi cả họ lẫn tên cô.
Bùi Oanh Oanh ngây thơ quay lại nhìn anh, "Sao thế?"
Quý Đường nghiến răng nghiến lợi, "Không có gì."
Hai người mang một đống đồ về nhà. Buổi tối Quý Đường nấu lẩu.
Ăn xong bữa tối, Bùi Oanh Oanh đi tắm trước. Lúc cô tắm xong ra ngoài thì thấy Quý Đường đã ngồi gà gật trên ghế salon. Cô vừa tiến lại gần, anh liền tỉnh lại.
"Có phải anh chuẩn bị bước vào kỳ ngủ đông không?" Tiết trời đang