Gần đây sinh viên của khoa Văn đều biết cô Bùi – giảng viên trẻ đẹp nhất khoa đã có bạn trai. Bởi ngày nào cũng vậy, cứ đúng giờ tan học là bọn họ sẽ trông thấy bạn trai của cô đứng chờ ở cửa lớp.
Còn có người gặp cô Bùi và bạn trai đi siêu thị nữa.
Đám sinh viên thích buôn chuyện nhanh chóng điều tra ra khá nhiều tin tức, ví dụ: có vẻ như bạn trai của cô Bùi là người thất nghiệp, bởi anh sống chung với cô Bùi trong ký túc xá giáo viên, đã vậy bất kể cô Bùi dạy xong vào thời gian nào, lúc nào anh cũng đến đón đúng giờ. Một người làm công ăn lương bình thường rất khó làm được điều này.
Một số nữ sinh còn lén thảo luận với nhau, chủ đề là —— “Nếu bạn trai của bạn là một người vô công rồi nghề, bạn có chấp nhận không?”
Một nữ sinh lời ít ý nhiều đáp, “Nếu đẹp trai như bạn trai của cô Bùi, à không, chỉ cần đẹp trai bằng một nửa thôi, mình sẽ đồng ý ngay tắp lự.”
Bùi Oanh Oanh không hề biết học sinh của mình đang bà tám về chuyện của cô và Quý Đường. Bởi gần đây cô hơi phiền não vì anh.
Anh thật sự quá mức dính người.
“Anh có biết các cặp đôi cũng cần không gian riêng tư không?” Bùi Oanh Oanh đặt tay lên ngực Quý Đường, “Hay chúng ta chuyển chỗ ở đi?”
Bây giờ cô có phần không chịu nổi, bởi bất kể cô làm cái gì Quý Đường đều phải dính lấy cô.
“Tại sao?” Quý Đường mặt đầy khó hiểu.
“Bởi vì…” Bùi Oanh Oanh cẩn thận chọn lựa từ ngữ, “Người là một loài sinh vật rất phức tạp, đôi khi họ sẽ muốn ở một mình.”
Quý Đường ồ một tiếng, ngay sau đó, trên bàn của cô có thêm một con rắn trắng nhỏ.
Bùi Oanh Oanh: “…”
Cô không còn gì để nói, chỉ có thể thở dài thườn thượt.
Mà chuyện khiến cô càng bất đắc dĩ hơn còn ở phía sau.
Vào một ngày nọ, Quý Đường cùng Bùi Oanh Oanh đi siêu thị thì gặp học sinh của cô.
Bọn họ khá dạn dĩ, không những đi tới chào hỏi mà còn hỏi Quý Đường rằng định khi nào mới chuyển thành chính thức.
“Chuyển thành chính thức là gì?” Quý Đường cười hỏi lại.
Thấy nụ cười của anh, mặt mấy nữ sinh đều đỏ bừng, quay sang nhìn nhau rồi đồng thanh đáp: “Chính là kết hôn với cô Bùi nha.”
Quý Đường nghe xong thì tỏ vẻ trầm ngâm.
Mà Bùi Oanh Oanh đứng cạnh không nhịn được nữa, vội đuổi hết đám sinh viên hoạt bát quá mức này đi. Trong lòng thầm nghĩ, lần tới cô phải đi siêu thị nào cách xa trường học mới được.
Lúc hai người ra khỏi siêu thị, Quý Đường bỗng hỏi cô có muốn đi chọn nhẫn cưới không.
“Cái gì cơ?” Bùi Oanh Oanh ngây ngẩn.
“Chọn nhẫn cưới, đi luôn hôm nay đi.” Vẻ mặt Quý Đường đầy nghiêm túc.
Bùi Oanh Oanh khẽ cắn môi, ánh mắt hơi thay đổi. Miệng mấp máy mấy lần nhưng lại không biết phải nói gì.
“Anh… đây có phải là lời cầu hôn của anh với em không?” Một lúc lâu sau cô mới thốt ra câu này.
Quý Đường gật đầu.
Bùi Oanh Oanh trừng anh, “Không lãng mạn chút nào, loài rắn các anh đều cầu hôn như vậy à?”
Anh đứng ở cửa siêu thị, tay xách túi thức ăn rồi bất ngờ cầu hôn.
Quý Đường nghe lời cô nói thì khẽ nhíu mày, một lát sau, anh lại gật đầu, nắm lấy tay cô, “Em nói đúng, tôi cần phải chuẩn bị trước.”
Bùi Oanh Oanh càng thêm bất đắc dĩ, “Trước khi chuẩn bị anh cần phải nghĩ xem, anh định lấy thân phận gì để kết hôn với em.”
5 năm trước, sau khi Quý Đường rời đi. Tề Huy đã tuyên bố với bên ngoài rằng anh đã qua đời, thậm chí còn làm giả một hũ tro cốt, tổ chức một đám tang long trọng.
Với tư cách là em gái của Quý Đường, Bùi Oanh Oanh không thể không tham dự.
Tóm lại thì hiện tại anh chính là một người không hộ khẩu.
“Chuyện này thì quá dễ.” Quý Đường nói.
***
Mấy ngày sau, Quý Đường đưa cho Bùi Oanh Oanh xem một cái căn cước.
Cô nhìn tên và ảnh trên căn cước, ảnh là mặt Quý Đường, nhưng tên lại là —— “Quý Mộ Nghênh.”
Cô đọc đi đọc lại cái tên này mấy lần mới kịp vỡ lẽ.
Ánh mắt Quý Đường đong đầy ý cười, “Xem đi, có thể kết hôn rồi.”
Bùi Oanh Oanh cũng không nhịn được mà mỉm
cười, “Đúng vậy, có thể kết hôn rồi.”
Cô từng chứng kiến một màn cầu hôn hoành tráng, cũng từng làm phù dâu cho người khác. Nhưng lúc này khi đến lượt mình, cô lại nhận ra mình không cần một màn cầu hôn quá trang trọng, cũng không cần một hôn lễ quá rình rang. Cô cảm thấy, chỉ cần đối phương là người mình yêu là đủ rồi.
Hơn nữa vì thân phận đặc biệt của Quý Đường, quả thực cô không biết phải giải thích với bạn bè của mình thế nào, khi mà chồng tương lai của cô lại có ngoại hình giống hệt với chị gái cô. Cho nên cô càng không muốn tổ chức hôn lễ.
Vào ngày đi đăng ký, Bùi Oanh Oanh trang điểm tỉ mỉ, soi gương luyện cười rất lâu mới ra khỏi phòng. Vừa đi ra liền thấy Quý Đường cau mày đứng trong phòng khách, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
“Sao vậy anh?” Bùi Oanh Oanh tò mò hỏi.
Quý Đường quay lại, “Không có gì, em chuẩn bị xong rồi hả? Chúng ta đi thôi.”
***
Ra khỏi cục dân chính, Bùi Oanh Oanh cứ nhìn chằm chằm vào cuốn sổ đỏ trong tay, cô đã thật sự kết hôn rồi.
Lại ngẩng đầu nhìn sang Quý Đường bên cạnh, ban nãy lúc cô và anh chụp ảnh kết hôn, nhiếp ảnh gia luôn miệng khen anh không dứt, giống như hận không thể chụp riêng cho anh nguyên một bộ ảnh vậy.
Quý Đường cũng nhìn chăm chú vào cuốn sổ đỏ, anh nghiêm túc nhìn một hồi, sau đó lấy một chiếc hộp gấm ra khỏi túi áo khoác.
Nhìn anh mở hộp gấm ra, nhịp tim Bùi Oanh Oanh vô thức đập rộn lên.
Bên trong hộp gấm là một chiếc nhẫn hết sức tinh xảo, có hình dạng là một con rắn tự cắn vào đuôi mình, bên trên gắn một viên đá quý.
Mãi đến rất nhiều năm sau, Bùi Oanh Oanh mới biết chiếc nhẫn này do anh tự làm, viên đá quý cũng là viên đá đã ở bên anh suốt mấy nghìn năm. Đó là một bảo vật phi phàm có khả năng thông linh, cô chỉ cần sờ vào viên đá quý, trong lòng thầm gọi tên Quý Đường, ngay sau đó anh sẽ xuất hiện trước mặt cô. Không chỉ vậy, viên đá quý này còn có tác dụng tránh tà xua tai.
…
Quý Đường tự tay đeo nhẫn vào cho Bùi Oanh Oanh rồi nắm chặt lấy tay cô. Cô cũng trở tay nắm lại dưới ánh mắt nóng rực của anh.
“Anh có biết em đang nghĩ gì không?” Bùi Oanh Oanh mỉm cười hỏi.
Quý Đường cong khoé môi, “Tôi muốn hôn em.”
Anh vừa dứt lời thì chuông điện thoại của Bùi Oanh Oanh vang lên phá đám.
Cô bỏ điện thoại ra nhìn thử, là một số lạ gọi tới.
“A lô?” Bùi Oanh Oanh chần chờ giây lát mới nhấc máy.
Người ở đầu dây bên kia còn chưa lên tiếng thì màn hình điện thoại của cô lại hiện lên một cuộc gọi nữa ở chế độ chờ.
Ngày hôm đó, Bùi Oanh Oanh nhận được ba cuộc gọi đến từ thành phố A, một cuộc gọi đến từ thành phố M, thêm cả một cuộc gọi không xác định.
Quý Đường giận đến mức tự ngâm mình vào trong hũ rượu.
Hoá ra dự cảm của anh không sai chút nào.
Nếu Chung Kỳ Uẩn ra tù, sợ là Bùi Oanh Oanh còn phải nhận thêm cuộc gọi thứ sáu nữa. Quý Đường tức giận nghĩ.
Sau vụ hoả hoạn năm đó, cuối cùng Chung Kỳ Uẩn vẫn được cứu sống, đồng thời phải chịu bản án 7 năm tù.
Quý Đường không hề biết, mấy ngày sau Bùi Oanh Oanh đã nhận được một bức thư do phòng văn thư trường học đưa tới.
Hoàn chính văn.