Chương 26: Bạn trai thứ ba.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Đầu óc Bùi Oanh Oanh choáng váng, cả người cũng mơ mơ màng màng, cô nằm trong bồn tắm, vẫn cứ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không biết rốt cuộc thì không đúng ở chỗ nào. Bọt xà phòng chảy từ cổ xuống tận đầu gối khiến cô hơi ngưa ngứa.
"Oanh Oanh, đừng cử động." Một giọng nói bỗng vang lên bên tai cô.
Bùi Oanh Oanh mở mắt ra nhìn, nhưng lại không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn được một bóng người lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình.
Cô bị lắc lư đến đau cả đầu, bèn đưa tay ra muốn giữ lấy đối phương, "Đừng... đừng lắc nữa." Cô nhỏ giọng nói.
Quý Đường nhướn mày, yên lặng vớt Bùi Oanh Oanh đang muốn trượt vào trong nước lên, chỉ là không ngờ khi Bùi Oanh Oanh vừa được đưa lên, liền cứ thế dùng cả tay lẫn chân quấn lấy cô ấy không buông, giống hệt như một bụi dây tơ hồng sống ký sinh vào cây gỗ.
"Chị." Bùi Oanh Oanh nhẹ giọng gọi một tiếng.
Quý Đường hơi kinh ngạc khi thấy đối phương vẫn còn có thể nhận ra mình, kết quả lại nghe Bùi Oanh Oanh chốt hạ bằng câu.
"Ghét chị, ghét muốn chết."
Bùi Oanh Oanh nói xong thì khóc.
Mi mắt cô ửng đỏ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống. Cô dính vào người Quý Đường, vừa không ngừng nói lời độc ác lại vừa không ngừng khóc đến đáng thương.
Mắt Quý Đường lặng lẽ sẫm lại, cô ấy nâng mặt Bùi Oanh Oanh lên, ôn tồn cất tiếng hỏi: "Tại sao lại ghét chị?"
Bùi Oanh Oanh thút thít, đôi mắt nai con mở lớn, uất ức nhìn Quý Đường, tựa hồ đang cố gắng suy nghĩ tại sao phải ghét Quý Đường, thật lâu sau, cô mới nặn ra một câu, "Bởi vì... chị toàn ép em làm... những việc mà em không thích."
Càng nói vẻ mặt cô càng thêm tủi thân, khiến Quý Đường có một loại cảm giác như mình đang bắt nạt động vật nhỏ bé yết ớt vậy.
Nhưng nếu so tuổi tác của mình với Bùi Oanh Oanh thì, đúng là Bùi Oanh Oanh quá nhỏ.
"Được rồi, không cho phép khóc." Quý Đường nhẹ giọng nói, "Nếu còn khóc nữa, tôi liền thật sự ăn hiếp em."
Bùi Oanh Oanh nghe vậy mà vẫn ngơ ngác nhìn Quý Đường, giống như căn bản không hiểu được ý tứ của cô ấy.
Quý Đường nhếch môi, giữ lấy eo Bùi Oanh Oanh, đè cô xuống.
Bùi Oanh Oanh mơ màng, cảm tưởng như mình đang ăn thạch trái cây, món thạch trái cây kia mềm mại, mát lạnh, còn mang theo vị ngọt của hoa hồng.
***
Hôm sau, khi được đánh thức dậy bởi tiếng chuông báo thức, cảm giác đầu tiên của Bùi Oanh Oanh chính là đầu như muốn vỡ tung ra, cô vùng vẫy tắt chuông báo thức đi, phải mấy phút sau mới ngồi dậy được, vừa ngồi dậy liền ngốc luôn.
Bởi vì bên dưới chăn cô không mặc gì cả.
Bùi Oanh Oanh vén chăn lên nhìn, rồi lại đắp chăn vào, cô chớp chớp mắt, hình như hôm qua cô uống say, Quý Đường tới đón cô, sau đó thì sao nhỉ? Cô cố gắng lục tìm ký ức ngày hôm qua, mãi mới nhớ được vài chi tiết rời rạc.
Dường như hôm qua Quý Đường đã tắm giúp cô, dường như mình còn nói ghét Quý Đường.
Ôi...
Bùi Oanh Oanh xấu hổ che mặt, cô chưa từng say rượu nên không hề biết lúc uống say mình sẽ còn phát điên, vậy là mấy trò hề của cô đều đã bị Quý Đường nhìn hết rồi.
Bùi Oanh Oanh gian nan bỏ tay ra, thoáng liếc nhìn đống đồ ngủ đặt ở cuối giường, phía bên trên cùng là một cái qυầи ɭóŧ hình heo con màu hồng.
Cô lại một lần nữa ngại ngùng bưng kín mặt.
May là sáng nay khi xuống ăn sáng, Bùi Oanh Oanh không nhìn thấy Quý Đường đâu, nếu không cô thật không biết phải đối mặt với đối phương thế nào.
Bùi Oanh Oanh vừa uống sữa vừa vờ như lơ đễnh hỏi: "Dì Tuệ, chị vẫn chưa dậy sao?"
Dì Tuệ đang chuẩn bị cơm trưa cho Bùi Oanh Oanh, nghe được câu này thì thò đầu ra khỏi bếp, "Đại tiểu thư ra ngoài từ sớm rồi, cô ấy bảo buổi chiều sẽ đón cô đi ăn cơm để bù cho bữa tối ngày hôm qua."
Bùi Oanh Oanh nhỏ giọng "Ồ" một tiếng, trong lòng không nhịn được mà vui vẻ.
Xem ra Quý Đường vẫn đối xử rất tốt với mình.
Nhờ câu nói ban sáng của dì Tuệ, khi đến lớp, tâm trạng của Bùi Oanh Oanh vẫn còn rất hào hứng. Chẳng qua vừa vào phòng học, cô liền thấy trên bảng đen viết sơ đồ chỗ ngồi mới.
Chỗ ngồi của Bùi Oanh Oanh bị chuyển lên hàng đầu tiên, hơn nữa cũng thay đổi cả bạn cùng bàn.
Bạn cùng bàn của cô bây giờ là nữ sinh mà cô chưa từng nói chuyện lần nào, nữ sinh kia tên là Tần Điềm Điềm (*), người cũng như tên, cười rộ lên trông rất ngọt ngào.
(*) Bê: Điềm có nghĩa là ngọt ngào.
Tần Điềm Điềm nhìn thấy Bùi Oanh Oanh thì vẫy tay với cô, "Bùi Oanh Oanh, ở đây."
Bùi Oanh Oanh đeo balo đi tới, cô nhìn lên bảng, "Tại sao tự nhiên lại đổi chỗ vậy?"
"Căn cứ vào điểm thi lần trước, giáo viên xếp những người có học lực bù đắp cho nhau ngồi cạnh nhau, ví dụ như hai chúng ta, tiếng Anh của mình kém, nhưng môn Lý lại tốt, mà cậu thì tiếng Anh tốt, còn môn Lý lại là điểm yếu, cho nên giáo viên mới xếp hai đứa mình ngồi chung một bàn." Tần Điềm Điềm nói.
Bùi Oanh Oanh nhìn kỹ lên bảng, phát hiện người ngồi sau cô cũng đổi thành hai nữ sinh khác.
Trong lớp có tổng cộng sáu nữ sinh, Tống Đan ngồi cùng bàn với cô trước đây được xếp ngồi chung với Phùng Tĩnh, hơn nữa còn cách xa chỗ ngồi của Bùi Oanh Oanh.
Lớp này có ba bạn học được tuyển thẳng lên đại học, tuy vậy bọn họ vẫn đến lớp học như cũ, bao gồm cả Tống Đan.
Bùi Oanh Oanh nghe nói, hình như còn đang chờ phía trên làm xong thủ tục, ba bạn học này còn phải làm một bài sát hạch nội bộ của trường đại học nữa, nếu thông qua bài sát hạch thì mới chính thức được tuyển thẳng, còn hiện tại bọn họ chỉ nằm trong danh sách đề cử của trường mà thôi.
Không cần phải ngồi gần Tống Đan và Phùng Tĩnh, Bùi Oanh Oanh thật sự thấy rất vui, cô ngồi vào chỗ, lấy bài tập ra khỏi balo. Đột nhiên một cánh tay chìa tới, trên bàn Bùi Oanh Oanh có thêm mấy viên kẹo.
"Cậu ăn đi." Tần Điềm Điềm mỉm cười, sau đó liếc về phía Tống Đan bên kia, rồi lại nhanh chóng rụt trở lại, "Cậu không cần quan tâm đến hai người bọn họ, gia cảnh của Tống Đan không tốt, trước khi cậu đến cậu ta toàn dính lấy Phùng Tĩnh, lý do Phùng Tĩnh chơi với Tống Đan là vì Tống Đan sẽ cho Phùng Tính chép bài, còn giải đề cho cậu ta nữa. Về sau mấy đãi ngộ này chuyển hết sang người cậu, Phùng Tĩnh không vui là lẽ đương nhiên. Nhưng tóm lại cậu không cần phải để ý nhiều làm gì, cũng đã lớp mười hai rồi, sao phải như phim cung đấu thế không biết, rõ là mệt mỏi, chúng mình vẫn cứ tập trung học cho giỏi thì hơn."
Hoá ra ác ý bất ngờ của Phùng Tĩnh là bởi Tống Đan.
Bùi Oanh Oanh hơi kinh ngạc.
"Cám ơn cậu." Bùi Oanh Oanh lấy từ balo của mình ra một thỏi socola, "Cho cậu."
Đây là dì Tuệ nhét vào cho cô, bảo sợ cô học nhiều quá, đến chiều đói bụng lại không có gì ăn.
Tần Điềm Điềm thấy socola thì mở to mắt, nhưng xua xua tay, "Vừa nhìn đã biết socola này của cậu rất đắt rồi, mình không ăn đâu, kẹo mình cho cậu chỉ có mấy đồng thôi mà."
Cô ấy thấy Bùi Oanh Oanh có vẻ mất mát thì vội vàng nói: "Nếu muốn mời mình ăn thì tí nữa tan học cậu mời mình ăn khoai tây chiên đi, lại nói, lâu lắm rồi mình chưa ăn khoai tây chiên đấy."
"Được." Bùi Oanh Oanh nở nụ cười.
Ngồi cùng bàn với Tần Điềm Điềm, Bùi Oanh Oanh thấy thoải mái hơn rất nhiều, đối phương không phải là người phiền phức nên cũng không cố ý tìm đề tài nói chuyện với cô. Hai nữ sinh ngồi đằng sau cũng thực bình thường, đôi khi còn chia sẻ quà vặt với Bùi Oanh Oanh, hoặc là hỏi Bùi Oanh Oanh bài tập.
Lúc tan học, Bùi Oanh Oanh đang thu dọn sách vở thì có người đi đến trước bàn cô.
"Oanh Oanh, cùng về nhé."
Là Tống Đan.
Bùi Oanh Oanh đeo balo đứng dậy, cô khách sáo từ chối Tống Đan, "Không đâu, mình còn có việc, mình đi trước đây."
Nói xong cô liền đi ra ngoài, không ngờ Tống Đan lại đuổi theo.
"Oanh Oanh, cùng đi đi, đằng nào thì chúng ta cũng phải ra khỏi cổng trường mà."
Bùi Oanh Oanh có chút phiền chán, nhưng cô không thể trực tiếp đuổi Tống Đan nên đành cau mày không nói gì.
Tống Đan làm như không nhìn thấy sắc mặt của Bùi Oanh Oanh, vẫn híp mắt cười nói với cô, "Hôm qua cậu uống say, mình còn sợ hôm nay cậu không dậy nổi cơ, cậu có nhức đầu không? Lần đầu tiên uống say thì hay nhức đầu lắm."
Bùi Oanh Oanh không để ý tới cô ta, nhưng Tống Đan vẫn huyên thuyên một mình, "Haizz, không biết giáo viên nghĩ gì mà lại đổi chỗ ngồi vào thời điểm quan trọng thế này, đúng là phiền chết. Qua tết Nguyên Đán còn phải chia lớp nữa, nghe nói sẽ có 10 người bị chuyển sang lớp bình thường."
Bùi Oanh Oanh liếc nhìn cô ta, không nhịn được mà nói: "Cậu đã được tuyển thẳng, hẳn là không cần phải lo lắng đến những chuyện này mới đúng."
Mặt Tống Đan cứng đờ, thật lâu mới cười khan, "Cái đó mình vẫn chưa chắc chắn mà, cũng có thể sẽ không được nhận, đến lúc đó thì vẫn phải cùng thi đại học thôi."
Bùi Oanh Oanh không để ý đến cô ta nữa mà cứ thế đi thẳng về phía trước, Tống Đan vẫn theo sau như cũ. Hai người giằng co đến cổng trường thì Bùi Oanh Oanh nhìn thấy một chiếc xe đỏ, cô nhất thời nhớ sáng nay dì Tuệ nói tan học Quý Đường sẽ đến đón mình, vừa định tiến lại thì cửa kính xe bên ghế lái hạ xuống, lộ ra gương mặt không thể chê được của Quý Đường.
"Oanh Oanh, lên xe."
Vậy mà Quý Đường lại tự mình lái xe.
Bùi Oanh Oanh hơi kinh ngạc.
Cô đi tới, đang muốn mở cửa bên ghế phụ ra thì nghe được giọng Tống Đan.
"Chào chị ạ, em là Tống Đan, bạn học của Oanh Oanh, lần trước đã nói chuyện điện thoại với chị một lần." Tống Đan đứng ngoài xe, nở nụ cười sáng lạn với Quý Đường.
Quý Đường nhướn mày, mỉm cười, "Tôi nhớ em, hôm qua là em đỡ Oanh Oanh."
"Vâng." Tống Đan thấy Quý Đường nhớ mình thì cười càng thêm vui vẻ, gương mặt tràn ngập vui sướng.
Bùi Oanh Oanh thấy Tống Đan với Quý Đường trò chuyện với nhau thì không khỏi thấy hơi quái dị, cô mở cửa xe ngồi vào, bất chợt, Quý Đường lại hỏi Tống Đan.
"Tôi và Oanh Oanh đang định đi ăn, em có muốn đi cùng không? Coi như để cảm ơn vì em đã quan tâm đến Oanh Oanh."
Nghe được lời này, mắt Tống Đan sáng hẳn lên, cô ta nhìn Quý Đường đầy mong đợi, nhưng lại không thể không nhìn sang Bùi Oanh Oanh đã ngồi trong xe, yếu ớt hỏi lại: "Em có thể đi thật sao? Liệu có quấy rầy chị và Oanh Oanh không ạ?"
"Không sao, tôi rất thích làm quen với bạn học của Oanh Oanh, lên xe đi." Quý Đường nói.
Tống Đan ngồi vào ghế sau.
Sau khi lên xe, cô ta rõ ràng rất cao hứng, nhưng cũng vô cùng cẩn trọng, cô ta đặt balo trên đùi mình, dựng thẳng lưng, tầm mắt không dám nhìn loạn.
Quý Đường khởi động xe, hỏi ý kiến Bùi Oanh Oanh, "Hôm nay đi ăn món Pháp nhé, được không?"
Lúc trả lời Bùi Oanh Oanh liếc nhìn Quý Đường, không hiểu tại sao đối phương phải mời Tống Đan đi cùng, nhưng dù sao thì từ trước đến nay cô vốn đâu đoán được tâm tư của Quý Đường.
Xe dừng ở cửa một nhà hàng, Quý Đường dẫn Bùi Oanh Oanh và Tống Đan xuống xe, ném chìa khoá cho chàng trai ở bãi giữ xe rồi