Chương 29: Bạn trai thứ ba.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Cả người Bùi Oanh Oanh khẽ run lên, cô nghiêng mặt đi, giọng nói đè thấp xuống hết mức, "Không phải."
Quý Đường nắm lấy cằm đối phương, cưỡng ép đối phương nhìn vào mình, hai mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trong ngực, cất giọng lười biếng mang theo một tia dịu dàng, "Không phải? Được rồi, không sao cả, đúng lúc ở đây của tôi cũng có một bộ lễ phục em có thể mặc được."
Khoá áo đồng phục của Bùi Oanh Oanh bị kéo ra.
Bàn tay Quý Đường lạnh như băng, giống hệt như tuyết mùa đông, cứ thế chui vào trong áo Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh bị lạnh đến khó chịu, cô nhìn đối phương cầu khẩn, "Chị, em sai rồi."
Mắt cô sũng nước, nhìn thật điềm đạm đáng yêu.
Quý Đường híp đôi mắt hồ ly đẹp như ngọc lưu ly của mình, bờ môi đỏ mọng kề sát vào lỗ tai Bùi Oanh Oanh, "Ngoan, cởi ra."
Lúc cô ấy nói chuyện, một lần nữa Bùi Oanh Oanh lại ngửi được hương hoa hồng.
...
Bùi Oanh Oanh nhìn vào mình ở trong gương, không nhịn được mà sờ bộ váy trên người mình. Bộ lễ phục này là do Quý Đường lấy từ ghế salon đưa cho cô, dường như chính vì cô mà chuẩn bị, bởi thật sự là vừa vặn đến mức không thể vừa hơn. Bộ váy này là một bộ váy dài màu đen, eo thắt lại ngay dưới ngực khiến bộ ngực trông vô cùng đầy đặn. Bùi Oanh Oanh đỏ mặt muốn che bớt đi, nhưng lại cảm thấy hành động này không ổn cho lắm.
Bộ lễ phục này sεメy hơn bộ Tống Đan mặc quá nhiều.
Quý Đường đứng sau lưng Bùi Oanh Oanh, nhẹ nhàng đưa tay vén mái tóc dài của Bùi Oanh Oanh sang một bên rồi đeo chiếc vòng choker đen lên cổ cô.
(*) Choker:
Chính giữa chiếc vòng choker kia là một viên đá quý đen nhánh.
Màu đen của đá quý càng làm tôn lên làn da trắng nõn của Bùi Oanh Oanh.
Quý Đường lại lấy ra một đôi hoa tai lớn khảm đá quý đeo lên tai cô.
Bùi Oanh Oanh chưa đeo hoa tai lớn khảm đá quý kiểu này bao giờ, cô khẽ lắc đầu, hoa tai cũng đung đưa theo, đá quý phát ra ánh sáng lấp lánh.
Chân cô mang đôi giày cao gót màu đen.
Dù trên du thuyền đã mở điều hoà, nhưng Quý Đường vẫn sợ Bùi Oanh Oanh bị lạnh, cô ấy dán không ít miếng dán giữ nhiệt trong váy Bùi Oanh Oanh.
Thay đồ xong, cuối cùng chỉ còn trang điểm, Quý Đường lấy một thỏi son ở trên bàn. Lúc cô ấy cúi đầu tiến lại gần Bùi Oanh Oanh, hô hấp của Bùi Oanh Oanh cứng lại, cô có thể cảm nhận được thỏi son đang dạo chơi trên môi mình, từng chút từng chút một, mang theo một xíu triền miên, chóp mũi còn có thể ngửi được mùi vị ngòn ngọt.
Quý Đường chọn thỏi son có màu đỏ thẫm, Bùi Oanh Oanh vừa thoa lên, trông càng giống như một thiếu nữ quý tộc bước ra từ thời trung cổ.
Sau chót, Quý Đường dùng bút kẻ mắt vẽ nốt ruồi lệ lên khoé mắt Bùi Oanh Oanh, mỗi bên một nốt. Có thêm nốt ruồi lệ, trông Bùi Oanh Oanh vừa yếu đuối lại vừa kiêu ngạo.
"Tốt lắm, Oanh Oanh của tôi thật là xinh đẹp." Quý Đường hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
Thật ra thì gương mặt Bùi Oanh Oanh gần như không trang điểm, chỉ tô mỗi son, nhưng sắc môi càng đỏ, mặt mũi càng thêm sạch sẽ, càng trở nên xinh đẹp trong veo.
Quý Đường dùng ngón tay khẽ cọ vào cằm Bùi Oanh Oanh, trong mắt ánh lên ý cười, "Oanh Oanh, em thấy có đẹp không?"
Bùi Oanh Oanh liếc nhìn mình, nhưng rất nhanh đã bị Quý Đường trong gương thu hút.
Nếu như nói Bùi Oanh Oanh là thiếu nữ quý tộc bước ra từ thời trung cổ, thì Quý Đường đứng cạnh Bùi Oanh Oanh chính là đoá hoa hồng chỉ nở rộ vào ban đêm ngoài cửa sổ, quanh người cô ấy toàn gai, bên dưới tà áo hoa mỹ là hương vị hủ bại.
Hoa hồng này nở rộ bên bệ cửa sổ của thiếu nữ, không khi nào là không dụ dỗ thiếu nữ.
Dụ dỗ thiếu nữ ngắt nó xuống, rồi cả hai cùng rơi vào vực sâu.
Bùi Oanh Oanh nhìn gương, cũng không biết đang nói ai mà chỉ buồn buồn nói hai chữ, "Rất đẹp."
***
Quý Đường lại dẫn Bùi Oanh Oanh trở lại bữa tiệc, Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn bàn tay mình đang bị Quý Đường nắm lấy, muốn rút về nhưng vẫn nhịn lại được.
Đại khái là do cùng đi với Quý Đường nên vừa bước vào bữa tiệc, Bùi Oanh Oanh liền nhận được vô số ánh mắt của mọi người. Quý Đường xuất hiện, lập tức có không ít người đi về phía cô ấy. Bùi Oanh Oanh thấy vậy thì khẽ nhíu mày.
Quý Đường giới thiệu Bùi Oanh Oanh với rất nhiều người, chẳng qua Bùi Oanh Oanh căn bản không nhớ được mấy gương mặt. Vất vả lắm Quý Đường mới để cô thoải mái một mình. Cô vội vàng đi ra ngoài.
Cô đói bụng muốn chết, khi nãy đi theo Quý Đường, ngay cả thời gian uống ngụm nước cũng không có.
Quý Đường quả thực rất được hoan nghênh, mà điều khiến Bùi Oanh Oanh kinh ngạc đó là, người dùng ánh mắt ái mộ nhìn Quý Đường không chỉ có đàn ông mà có cả phụ nữ nữa.
Được rồi, đáng lẽ cô nên sớm biết, Quý Đường chính là vạn người mê mới đúng. Gương mặt đó của Quý Đường có sức sát thương quá lớn.
"Oanh Oanh." Lúc Bùi Oanh Oanh đang bơi giữa dãy bàn ăn thì sau lưng chợt vang lên giọng Tống Đan.
Cô quay đầu lại liền nhìn thấy cô ta.
Tống Đan nhìn cô bằng vẻ mặt hơi phức tạp, nhưng rất nhanh sau đó, cô ta nở nụ cười, tiến lại nói, "Khi nãy cậu với chị Quý Đường đi chung một chỗ, người vây quanh quá đông nên mình không dám tiến lên nói chuyện với hai người."
"Ừ, bên cạnh chị luôn có rất nhiều người." Bùi Oanh Oanh quay đi, cô hơi rối rắm, nhưng rốt cuộc vẫn bưng đĩa bánh ngọt mình để ý nãy giờ lên, vì cô thật sự đói lắm rồi.
Tống Đan thấy Bùi Oanh Oanh cầm bánh ngọt thì rất kinh ngạc, "Oanh Oanh, cậu không sợ mập sao?"
Bùi Oanh Oanh lấy thìa xúc một miếng, "Không sợ." Rồi đút vào miệng.
Sau đấy cô không chỉ ăn bánh ngọt mà còn ăn thêm nhiều đồ ăn nữa, và kết thúc bằng một ly nước chanh, vừa uống vừa tìm một chiếc ghế salon ngồi xuống.
Tống Đan đi theo Bùi Oanh Oanh cũng ngồi xuống, chẳng qua cô ta không hề ăn thứ gì.
Bùi Oanh Oanh ngồi uống nước chanh, cô buồn chán nhìn xung quanh, không ngờ lại nhìn thấy Doãn Hàm.
Doãn Hàm đang đứng trò chuyện với mấy người đàn ông, không biết có phải nhận ra có người nhìn mình hay không mà anh ta nhanh chóng nghiêng đầu qua, khi phát hiện người nhìn mình là Bùi Oanh Oanh, vẻ mặt anh ta hơi khựng lại, rồi khẽ nở nụ cười.
Bùi Oanh Oanh chột dạ quay mặt đi, cô bưng nước chanh đứng lên, "Tống Đan, mình đi dạo loanh quanh đây."
Bùi Oanh Oanh bối rối bưng nước chanh đi, mắt thấy có người muốn tiến lại bắt chuyện với mình, cô bèn chuyển hướng đi ra phía khác.
Dù sao thì tới tham dự bữa tiệc này cũng đều là nhân vật nổi tiếng, nên đa phần mọi người đều vô cùng biết điều.
Tuy nhiên phạm vi biết điều của họ lại không bao gồm lúc đối diện với Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh đi ngang qua bàn ăn, không nhịn được mà lấy thêm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng. Vừa mới định nhai thì nghe được tiếng cười, cô nghiêng đầu nhìn, liền thấy một thiếu niên xinh đẹp đang cười với mình.
Bùi Oanh Oanh nhất thời lúng túng, cô quay mặt nuốt miếng điểm tâm trong miệng rồi định rời đi, nhưng thiếu niên xinh đẹp đó lại gọi cô lại.
"Này, đợi đã, chuẩn bị khiêu vũ rồi đấy, nhất định là cậu không muốn bị mời khiêu vũ đâu."
Bùi Oanh Oanh dừng chân, một lần nữa nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp.
Cậu thiếu niên này chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tướng mạo tươi đẹp, khí chất trong trẻo, đẹp giống như hoa bách hợp vậy. Bùi