Chương 38: Bạn trai thứ tư.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh bất ngờ trông thấy Bộ Lãng ở gần trường học.
Bộ Lãng mặc đồng phục cảnh sát, đang khom người đặt biển cảnh báo màu vàng trên mặt đất, nơi được đánh dấu ban đầu có một nắp cống, nhưng hiện tại cái nắp cống đã biến mất.
Trông thấy cảnh sát, đám học sinh đều có chút hưng phấn, từng tốp từng tốp chụm đầu lại với nhau, vừa thảo luận vừa đi vào trường.
Bùi Oanh Oanh nhìn Bộ Lãng, cô khá là tò mò nên tiến lại gọi anh ta, "Cảnh sát Bộ."
Bộ Lãng nghe được tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, khi thấy là Bùi Oanh Oanh, đầu tiên anh ta sững sờ, sau đó thì cười xấu hổ, "Oanh Oanh hả, em học ở đây sao?"
"Vâng." Bùi Oanh Oanh thò đầu nhòm miệng cống rồi hỏi, "Có chuyện gì vậy ạ?"
Nghe đến đây, Bộ Lãng khẽ thở dài, "Đêm qua tuyết rơi, có người đã ăn trộm mất cái nắp cống này, bảo vệ trường em đến báo cảnh sát vì cống này nằm gần ngay cổng trường, sợ học sinh bị rơi vào nên anh đến. Lại nói, hiện giờ đa phần nắp cống đều có gắn chip chống trộm, nhưng nắp cống ở trường em cũ quá rồi mà không được thay mới gì cả."
Hoá ra là vậy.
Bộ Lãng nói xong bèn giục Bùi Oanh Oanh vào trường, "Được rồi, em mau đi học đi, trước buổi trưa sẽ có nắp cống mới, em không cần phải lo lắng đâu."
"Vâng, anh vất vả rồi." Lúc Bùi Oanh Oanh xoay người định đi thì đột nhiên Bộ Lãng gọi cô lại.
"Oanh Oanh, đợi chút."
"Vâng?" Bùi Oanh Oanh quay đầu, nhìn Bộ Lãng đầy nghi hoặc.
Gương mặt thanh tú của Bộ Lãng nở nụ cười ngượng ngùng, anh ta xoa xoa tay, vẻ mặt xấu hổ, giọng nói cũng rất nhẹ, "Gần đây chị em bận gì sao?"
Anh ta tự nhiên nhắc tới Quý Đường khiến Bùi Oanh Oanh nhớ lại mâu thuẫn đêm qua giữa cô và cô ấy, sáng nay cô không thấy Quý Đường đâu cả.
"Chắc là không bận gì đâu." Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ.
Bộ Lãng mỉm cười, "Thế hả? Lần trước thật sự là quá mất mặt khi bị chị em nhìn thấy cảnh phân chim, anh muốn... hẹn cô ấy một hôm khác, muốn tặng cô ấy một món quà, em có biết chị em thích quà gì không?"
Quý Đường thích gì?
"Đồ cổ?" Bùi Oanh Oanh dè dặt nói.
Cô thấy Quý Đường tương đối hứng thú với đồ cổ, còn những thứ khác thì có vẻ như Quý Đường đều không thích lắm.
Nói xong, Bùi Oanh Oanh chợt phát hiện biểu tình của Bộ Lãng hơi khó xử, cô vội vàng bổ sung: "Không, chị em chỉ thích sưu tầm đồ cổ thôi, còn quà thì... em nghĩ chỉ cần là thứ mà cảnh sát Bộ dày công chọn lựa, hẳn là chị em đều sẽ thích."
Không biết Bộ Lãng nghĩ đến điều gì mà một lát sau mới cười nói, "Cám ơn em."
Bùi Oanh Oanh tự cảm thấy áy náy, nhưng cô cũng không tiếp tục nói gì nữa mà chỉ gật đầu rồi rời đi.
Vừa rồi trông thấy vẻ mặt của Bộ Lãng, cô đã rất hối hận khi mình bật thốt ra hai từ đồ cổ. Nhưng cũng đã nói ra mất rồi, haizz, Bùi Oanh Oanh nhíu mày, nhủ thầm hành động của mình đúng là không tốt.
Trước đây khi đến khu nhà của Bộ Lãng, thật ra cũng có thể thấy gia cảnh của Bộ Lãng rất bình thường, anh ta không giống người có tiền như Doãn Hàm và Hạ Anh Mạc, mà có khi ngay cả Mason cũng kiếm bộn tiền hơn Bộ Lãng nhiều.
Tuy nhiên, Bộ Lãng lại là người đầu tiên hỏi Bùi Oanh Oanh xem Quý Đường thích gì, anh ta quả thực là một người vô cùng có tâm.
***
Suốt buổi học ngày hôm đó Bùi Oanh Oanh đều không tập trung, thậm chí cô còn len lén nhìn camera một hồi, muốn biết Quý Đường có nhìn cô qua camera hay không, nhưng khi ý nghĩ này vừa hiện lên, cô liền hận không thể tự mắng mình.
Cô phải rời khỏi Quý Đường.
Dự định ban đầu là nếu có thể, cô sẽ thi một trường đại học thật xa, sau đó gắng kiếm tiền trả lại Quý Đường. Nhưng bây giờ, cô tự thấy mình đã không thể nào chịu nổi cuộc sống như một con thú cưng nữa, chỉ là, nếu như ngay cả cấp ba cũng không học xong, vậy cô có thể tìm được công việc gì đây?
Cô có thể dạy múa cho trẻ em, cũng biết chơi rất nhiều loại nhạc cụ, cô biết có một số lớp dạy năng khiếu, nhưng không biết mấy lớp kiểu đó có quan tâm đến trình độ học vấn không. Ngoài mấy thứ trên, ngược lại cô không biết mình có thể làm gì.
Thật rầu rĩ.
Bùi Oanh Oanh vẽ một gương mặt khóc lên giấy.
***
Hôm nay lúc tan học về nhà, Bùi Oanh Oanh vẫn không trông thấy Quý Đường đâu, dì Tuệ nói với cô rằng Quý Đường đi công tác.
"Mấy ngày nữa sẽ về." Hôm nay nhìn dì Tuệ vẫn rất mệt mỏi, Bùi Oanh Oanh nhìn bà hồi lâu, cảm thấy người của Quý gia này thật kỳ quái, chẳng lẽ cứ đến ngày tuyết rơi thì cả tập thể đều lim dim buồn ngủ?
"Dì Tuệ, dì cũng bị mệt khi đến ngày tuyết rơi hả?" Bùi Oanh Oanh hỏi ra nghi ngờ của mình.
Bàn tay bưng cốc nước ấm của dì Tuệ khẽ run lên, nhưng Bùi Oanh Oanh không hề phát hiện ra, "Ôi, đợt tuyết này lạnh quá mức, tôi lớn tuổi rồi nên không chịu nổi, cũng chỉ có người trẻ tuổi như cô mới không thấy mệt thôi."
Là như vậy sao?
Bùi Oanh Oanh mím môi, đành chấp nhận lời giải thích của dì Tuệ, chẳng qua cô vẫn cảm thấy loại mệt mỏi tập thể này là cực kỳ quái lạ.
Cả Quý Đường nữa, hôm qua cô ấy còn uể oải rã rời, thế mà hôm nay đã đi công tác rồi, xem ra cô ấy cũng không muốn gặp mình. Thôi, Quý Đường không có ở đây càng tốt.
Bùi Oanh Oanh trải qua mấy ngày không có Quý Đường, trong mấy ngày này, cơn buồn ngủ của dì Tuệ không những không giảm bớt mà còn tăng lên, người nào ở Quý gia cũng trở nên lười biếng hơn hẳn, dường như đang muốn bước vào thời kỳ ngủ đông vậy.
Dự báo thời tiết ở thành phố A nói tuyết rơi bất thường trong nhiều ngày, tuyết rơi mãi không ngừng.
Năm, sáu ngày sau, vào hôm Quý Đường trở về thành phố A thì tuyết ngừng rơi.
Nguyên nhân Quý Đường trở về là do phải tham dự lễ trưởng thành của Hạ Già Vinh, cô ấy dẫn Bùi Oanh Oanh đi cùng.
Bùi Oanh Oanh một mực ngồi thẳng tắp trong xe, không thèm nhìn Quý Đường ở bên cạnh, còn Quý Đường thì chăm chú nhìn máy tính bảng trong tay, hình như mấy hôm vừa rồi cô ấy đã tham dự rất nhiều buổi triển lãm, còn thu thập được khá nhiều đồ.
Hôm cô ấy trở về, Bùi Oanh Oanh thấy người làm khiêng một đống valy từ trên xe xuống, từng cái từng cái một, trông có vẻ là đã thu về không ít.
Bùi Oanh Oanh không hiểu tại sao Quý Đường phải tham dự buổi lễ trưởng thành của Hạ Già Vinh, nhưng sau khi đến nơi, cuối cùng thì cô đã hiểu.
Lễ trưởng thành của Hạ Già Vinh không hề bình thường, bởi vì nhà họ Hạ đứng tên rất nhiều bộ sưu tập đồ cổ tư nhân, nên bất kể là bình hoa bày ở cửa, hay là tranh sơn dầu treo trên tường, tất cả đều là đồ cổ đắt tiền, hơn nữa cứ cách 5 mét lại có một chiếc hộp thuỷ tinh đựng một món đồ quý, bao nhiêu quan khách vừa bước vào đều nhìn không rời mắt.
Nhìn đống đồ cổ trưng bày khắp phòng, bỗng nhiên Bùi Oanh Oanh có một loại cảm giác không tên, đó là bữa tiệc này tổ chức như để cố tình dụ Quý Đường tới vậy. Nhưng sau khi nghĩ lại, Bùi Oanh Oanh liền tự nhủ hẳn là mình đã suy nghĩ nhiều rồi, có khi nhà họ Hạ nhiều đồ quá, không mang ra trưng một chút không được? Dù sao thì viện bảo tàng tư nhân nhà họ cũng đã bị biến thành của công rồi mà.
Có thể trở thành một viện bảo tàng, bên trong phải có bao nhiêu đồ vật cơ chứ.
Cũng may là Hạ Anh Mạc không biết suy nghĩ hiện giờ của Bùi Oanh Oanh, nếu không anh ta sẽ vô cùng chân thành nói: "Thật ra thì đa phần đồ cổ là do bạn bè cho nhà họ Hạ mượn để triển lãm, còn nhà chúng tôi chỉ cung cấp một nửa số hiện vật trong viện bảo tàng thôi."
Quý Đường bị đồ cổ hấp dẫn, Bùi Oanh Oanh thì không có hứng thú gì, cô bèn tuỳ tiện đi loanh quanh.
Tối nay Hạ Già Vinh coi như chủ bữa tiệc, lúc này đang đứng chung một chỗ với ba mẹ cậu ta, Bùi Oanh Oanh chào hỏi cậu ta từ xa, Hạ Già Vinh nhìn thấy cũng giơ cao ly rượu trong tay.
Hôm nay cậu ta đã trưởng thành, đã có thể uống rượu.
Bùi Oanh Oanh đi một vòng quanh tầng một rồi lên tầng hai, cô thấy ở tầng hai có một bệ cửa sổ, đang định đi đến đó ngồi một lát thì bất ngờ nghe được âm thanh.
"Đừng, nhẹ thôi mà." Giọng nữ mềm mại còn mang theo hơi thở dồn dập, bước chân Bùi Oanh Oanh khựng lại.
Giọng nói này hơi quen tai thì phải.
"Không đùa nữa, em ra ngoài đây, anh là đồ xấu xa, không cho phép đi theo."
Bên trong lại vang lên một câu, Bùi Oanh Oanh nghe được liền muốn rời đi, nhưng đã chậm mất rồi.
Cô gái kia đi ra khỏi rèm cửa thì trông thấy Bùi Oanh Oanh, cô ta hít vào một hơi, che mặt lại vội vã rời đi. Bùi Oanh Oanh cực kỳ lúng túng, nhưng tầm mắt vẫn liếc được làn váy của cô gái kia, là một bộ váy màu tím.
"Oanh Oanh?"
Một giọng nam vang lên, Bùi Oanh Oanh nhận ra ngay đối phương là ai. Cô khiếp sợ quay đầu, quả nhiên thấy được gương mặt anh tuấn của Hạ Anh Mạc. Anh ta đang dùng khăn tay lau dấu son môi trên má, híp mắt cười nói với Bùi Oanh Oanh: "May mà người bắt gặp là em, nếu như là người khác thì tôi lại phải giải thích thêm mấy câu, phiền phức."
Bùi Oanh Oanh thoáng hiện lên vẻ chán ghét, cô xoay người muốn bỏ đi nhưng bị Hạ Anh Mạc ngăn lại.
"Sao lại đi nhanh như thế? Giúp tôi nhìn xem dấu vết trên mặt tôi đã lau hết chưa nào?" Hạ Anh Mạc đúng là đồ không biết xấu hổ, còn rướn cổ, kề sát mặt lại gần Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh bị lời của anh ta làm cho tức nghẹn, nhưng lại nhất thời không biết nói gì cho phải, thật lâu sau cô mới trợn mắt nhìn anh ta, "Hạ tiên sinh có thể vào phòng vệ sinh mà nhìn, hoặc là dùng camera trước của điện thoại cũng được."
Hạ Anh Mạc thấp giọng cười, "Em tức giận ư?" Trong giọng nói của anh ta mang theo chút mập mờ.
Bùi Oanh Oanh nghiêng đầu, "Tại sao tôi phải tức giận?" Cô chỉ thấy chán ghét mà thôi, "Nếu Hạ tiên sinh không còn chuyện gì nữa, vậy có thể tránh đường cho tôi chưa?"
"Em chớ vội, tôi nghe nói gần đây chị em mới quen một anh chàng làm cảnh sát, em thấy chàng cảnh sát kia thế nào?" Hạ Anh Mạc cất khăn tay, tay còn lại đút túi quần, dùng giọng điệu nhạo báng nói về Bộ Lãng.
"Chuyện này anh nên hỏi chị tôi mới đúng, đừng có hỏi tôi." Bùi Oanh Oanh cau mày.
"Phải không? Thôi được, tôi hy vọng em sẽ nhớ lời nói giữa hai chúng ta. À, đúng rồi, ngôi sao Mason kia chuẩn bị về nước đấy, tôi nghĩ cậu ta sẽ sớm đến tìm em, chúc em may mắn." Nói xong, Hạ Anh Mạc thản nhiên quay người đi.
Bùi Oanh Oanh giận đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy tên Hạ Anh Mạc này đúng là người kinh tởm nhất mà cô đã từng gặp.
***
Do bắt gặp một cảnh không nên nhìn, tâm trạng sau đó của Bùi Oanh Oanh liền không tốt lắm, nhưng da mặt của đồ vô sỉ Hạ Anh Mạc kia quá dày, lại còn kéo Hạ Già Vinh đến trò chuyện với cô.
"Lại đây, Già Vinh, không phải em nói đã lâu lắm rồi không được gặp chị Oanh Oanh sao? Còn nói là nhớ