Chương 48: Bạn trai thứ tư.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Lúc Bộ Lãng đến Quý trạch thì đã là buổi chiều, sắc trời mờ tối, mây kéo đến như sắp muốn mưa nhưng lại không mưa. Buổi chiều mà chẳng khác lúc chạng vạng tối là bao.
Anh ta chào hỏi dì Tuệ ra dẫn đường, rồi đi theo đối phương vào nhà chính.
Biết Quý Đường đang ở phòng ăn, Bộ Lãng còn hơi ngạc nhiên, giờ này cô ấy mới ăn trưa sao?
Hôm nay anh ta nhận được điện thoại của Quý Đường nên mới tới, Quý Đường nói cảm ơn vì anh ta đã hỗ trợ tìm Bùi Oanh Oanh, cô ấy có nhã ý mời anh ta tới ăn tối.
Bộ Lãng nghĩ hôm nay là ngày nghỉ, bèn hỏi đối phương xem đến từ chiều có được không? Quý Đường đồng ý, cũng nói buổi chiều sẽ ở nhà.
Bộ Lãng muốn đến từ chiều bởi mục đích cá nhân, ngày thường công việc của anh ta bận rộn, Quý Đường cũng bề bộn nhiều việc, số lần hai người gặp mặt quả thực là rất ít. Trước đây anh ta chưa từng có bạn gái nên không biết tình yêu của người khác như thế nào, chỉ nghĩ nếu đến sớm hơn một chút, như thế sẽ có thể ở cạnh đối phương lâu hơn.
Không ngờ vừa bước vào phòng ăn, anh ta liền ngây ngẩn.
"Đại tiểu thư, cảnh sát Bộ tới." Dì Tuệ bên cạnh lên tiếng.
Quý Đường ngẩng đầu, mỉm cười với Bộ Lãng, "Ngồi đi." Nói xong lại cúi đầu xuống, cầm thìa đút cho thiếu nữ ngồi trên đùi mình.
Nguyên nhân khiến Bộ Lãng ngẩn người chính là đây.
Bùi Oanh Oanh mặc váy len trắng, bên dưới là một tầng ren trắng, lại kết hợp với cả quần tất trắng. Mái tóc dài của cô xoã ra sau lưng, gương mặt xinh đẹp tái nhợt.
Dường như cô rất kháng cự trước hành động đút cơm của Quý Đường, mỗi lần Quý Đường kề thìa vào miệng, cô đều cau mày vùi đầu trốn vào trong ngực Quý Đường.
"Oanh Oanh đây là?" Bộ Lãng rất kinh ngạc, bởi anh ta nghĩ Bùi Oanh Oanh đã trưởng thành, sớm đã qua cái tuổi ngồi trên đùi để người khác đút cơm, hơn nữa nhìn qua, có vẻ như chính cô cũng không hề muốn.
Quý Đường đặt thìa xuống, nâng tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Bùi Oanh Oanh như đang vỗ về, "Con bé không chịu ăn cơm, đã hai ngày rồi, bây giờ em chẳng còn cách nào khác ngoài đút con bé ăn." Nói đến đây, Quý Đường thở dài một hơi.
"Sao lại như vậy?" Bộ Lãng lo lắng hỏi.
"Một tuần trước, Oanh Oanh nói muốn ra vườn chơi. Em nghĩ thời tiết bên ngoài lạnh lẽo nên không muốn cho con bé đi. Nhưng con bé nhất định đòi đi, nói cái gì mà muốn đào đất trồng hạt giống hoa vừa mua ở trên mạng về. Em đành cho con bé ra ngoài, không ngờ ra vườn con bé lại đụng phải một con rắn đang ngủ đông. Hồi nhỏ Oanh Oanh đã từng bị rắn doạ sợ, cứ thế liền để lại bóng ma tâm lý cho đến tận lúc lớn. Hôm đó sau khi thấy rắn, nói kiểu gì con bé cũng không chịu ở nhà nữa. Em cho rằng mấy lời nói đó chỉ là lời trẻ con, không nghĩ tới chỉ vài ngày sau con bé liền trốn nhà ra đi." Quý Đường nói, "Hiện tại về đến nhà cũng không chịu ăn cơm, em định ngày mai đưa con bé đi khám bác sỹ, cũng đành tạm thời cho con bé nghỉ học."
Bộ Lãng không ngờ Bùi Oanh Oanh lại bị một con rắn làm hoảng sợ đến mức nghiêm trọng thế, nghĩ đến những lời mà cô nói với mình mấy hôm trước, e là trường hợp này thật sự nên đi khám bác sỹ.
"Em đừng quá lo lắng, đi khám bác sỹ xong, nhất định Oanh Oanh sẽ tốt hơn." Bộ Lãng an ủi, nhìn Bùi Oanh Oanh đang an tĩnh ngồi trong lòng Quý Đường, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói, "Đút cơm cũng không phải là cách hay, em ấy không chịu ăn, không phải em càng đút thì em ấy càng kháng cự sao? Chi bằng cứ dọn ra đây vài món mà hàng ngày em ấy thích?"
Quý Đường vuốt mái tóc dài của Bùi Oanh Oanh, "Cách anh bảo em đã dùng rồi, con bé không ăn, đã vậy còn tức giận hất đổ hết bát đĩa."
Bùi Oanh Oanh yên lặng nghe Quý Đường trò chuyện với Bộ Lãng, chờ đến lúc bọn họ nói đến việc làm thế nào để chữa trị chứng biếng ăn của mình, cô phiền muộn giãy giụa, lập tức cảm nhận được bàn tay trên eo xiết chặt lại. Nhưng Bùi Oanh Oanh vẫn nói với âm lượng đủ để Bộ Lãng nghe được: "Chị, em mệt rồi, em muốn về phòng."
"Được thôi, để tôi bảo dì Tuệ đưa em lên." Quý Đường buông tay.
Bùi Oanh Oanh mặt không đổi sắc rời khỏi đùi Quý Đường, khi đi ngang qua Bộ Lãng, cô nghiêng đầu nhìn anh ta, không nói gì mà trực tiếp rời đi.
***
Bùi Oanh Oanh về phòng nhưng cũng không ngủ. Cô đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài.
Một lát sau, dì Tuệ mang hoa quả và bánh ngọt lên, bà đặt đồ xuống bàn, nhìn Bùi Oanh Oanh, thở dài nói, "Ăn chút gì đi, đói bụng sẽ làm thân thể khó chịu."
Bùi Oanh Oanh nghe thấy thì quay lại, không biết nghĩ đến điều gì mà cô bỗng nói với dì Tuệ: "Dì Tuệ, dì có thể biến thành nguyên hình cho cháu nhìn được không?"
Dì Tuệ ngây người, không nhịn được mà oán thầm trong lòng, đừng nói... thiếu gia đã bức điên cô bé nhân loại này rồi đấy nhé, không phải cô ấy sợ rắn nhất sao? Lần trước suýt chút nữa đã bị mình doạ chết, thế mà lúc này vẫn còn bảo mình biến thành nguyên hình cho cô ấy xem?
"Cái này... tôi sợ sẽ hù doạ cô, hay là thôi đi." Dì Tuệ khó xử.
Trái lại Bùi Oanh Oanh rất kiên trì, "Không, cháu muốn nhìn."
Dì Tuệ bối rối, một lúc lâu sau, bà mới nói: "Thôi được, nhưng cô tuyệt đối phải chuẩn bị tâm lý." Dứt lời, bà liền thật sự biến thành nguyên hình, chẳng qua kích cỡ nhỏ hơn Đại Hắc xà mà lần trước Bùi Oanh Oanh thấy rất nhiều.
Dì Tuệ sợ doạ Bùi Oanh Oanh nên cố tình biến thành Hắc xà phiên bản mini.
Vì nhỏ nên yêu lực cũng bị nén lại, nó khó khăn trườn ra khỏi đống quần áo, vừa ngửa đầu liền thấy Bùi Oanh Oanh đứng trước mặt.
Bùi Oanh Oanh cắn môi, trong đôi mắt long lanh chứa đầy nỗi sợ hãi, cô đưa tay ra muốn sờ, nhưng được một nửa thì lại rụt phắt về.
Hắc xà rúc vào đống quần áo, "Cô sợ, hay là tôi biến trở về nhé."
Bùi Oanh Oanh lắc đầu, nói với Hắc xà: "Cháu có thể sờ cái đuôi của dì không?"
Hắc xà suy nghĩ, chậm rãi thò cái đuôi ra.
Bùi Oanh Oanh hít sâu một hơi, chỉ là đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào thì ngoài cửa bất chợt có động tĩnh. Hắc xà trước mặt cô bèn nhanh chóng biến trở lại hình người.
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, bỗng thấy Quý Đường đi từ ngoài vào. Vừa vào anh đã nhíu