Chương 73: Bạn trai thứ năm.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Hướng Vu Đồng dẫn Bùi Oanh Oanh đến một nhà hàng rất đặc biệt —— Nhà hàng bóng tối. (*)
(*) Bê: Nhà hàng bóng tối là loại nhà hàng không có đèn, toàn bộ đều tối đen. Nhà hàng kiểu này xuất hiện lần đầu tiên ở Paris, Pháp.
Lúc đứng ở bên ngoài, Bùi Oanh Oanh liền phát hiện nhà hàng này không bình thường, bởi vì nhìn từ bên ngoài không thể thấy được bên trong nhà hàng.
"Đây là nhà hàng bóng tối sao?" Cô do dự hỏi.
Trong mắt Hướng Vu Đồng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, "Đúng, em đã từng đến rồi à?"
"Em mới xem trên phim ảnh thôi chứ chưa đến bao giờ." Nhớ tới bộ phim kia, Bùi Oanh Oanh liềm mỉm cười, "Nam nữ chính của bộ phim đó gặp nhau lần đầu ở nhà hàng bóng tối."
"Phim About Time (**) à?"
(**) Bê: Bộ phim này có tên tiếng Việt là Đã Đến Lúc, mọi người có thể google nếu muốn xem. Thật ra thì Bê cũng chưa xem :)))
"Đúng rồi!" Bùi Oanh Oanh không ngờ Hướng Vu Đồng cũng đã xem bộ phim kia, bộ phim điện ảnh cô thích nhất chính là "About Time", bởi vì mặc kệ nam nữ chính gặp nhau trong tình huống nào thì bọn họ cũng sẽ yêu nhau. Hơn nữa tình yêu kiên định của nam chính khiến cô thật sự cảm động.
Hướng Vu Đồng mỉm cười, "Vậy có muốn thử ăn một bữa trong nhà hàng bóng tối không?"
Bùi Oanh Oanh hơi chần chừ, "Bên trong đó tối đen không nhìn rõ thứ gì, nhỡ em bị mất mặt thì sao?"
"Chính em cũng nói không nhìn rõ thứ gì mà, thế thì người khác làm sao có thể trông thấy cảnh em mất mặt chứ?"
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, cảm thấy Hướng Vu Đồng nói rất có lý, mà thật ra cô cũng muốn thử một lần trải nghiệm kiểu nhà hàng bóng tối chỉ có trên phim ảnh này.
Hai người vào cửa thì thấy một nhân viên phục vụ mặc quần áo ông già Noel, đầu đội mũ Noel với bộ râu giả màu trắng. Chỉ là anh ta đeo một cặp kính trông hơi khác người.
Anh ta cất hết đồ đạc tuỳ thân của 2 người vào một cái tủ rồi khoá lại. Chìa khoá đưa cho Bùi Oanh Oanh, vào nhà hàng thì không thể dùng điện thoại di động.
"Mời hai vị đi theo tôi, xin hãy đặt tay lên vai tôi."
Bùi Oanh Oanh và Hướng Vu Đồng làm theo.
Vừa bước ra sau rèm là bóng tối đen đặc. Bùi Oanh Oanh nghe thấy tiếng dao nĩa va vào nhau, còn nghe được tiếng nói chuyện nho nhỏ. Điều này khiến cô không kìm được mà hơi căng thẳng.
Nhân viên phục vụ kia dẫn hai người đi một đoạn mới dừng lại, Bùi Oanh Oanh được đỡ ngồi xuống trước sau đó mới đến Hướng Vu Đồng.
Bọn họ gọi món xong, nhân viên phục vụ liền rời đi.
Bùi Oanh Oanh khẩn trương ngồi tại chỗ, nhà hàng mở nhạc Giáng Sinh nhưng âm lượng rất nhỏ, có lẽ vì để phù hợp với hoàn cảnh.
Một lát sau, nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên, Bùi Oanh Oanh mò được dao nĩa trên bàn, nhưng lúc ăn vẫn phát ra âm thanh. Mỗi khi phát ra âm thanh cô liền dừng lại không ăn nữa.
Hướng Vu Đồng ở bên cạnh nói, "Không sao đâu, đừng khẩn trương, ở đây không ai nhìn thấy cả."
"Ừm."
Tuy nói vậy nhưng Bùi Oanh Oanh vẫn khẩn trương như cũ, cô không hề cảm thấy thư thái mà ngược lại, chỉ cần Hướng Vu Đồng phát ra một chút tiếng động nào thôi là cô cũng bị doạ đến giật mình.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm này, Bùi Oanh Oanh chưa bao giờ cảm thấy một bữa cơm lại dài đến vậy.
Sau khi ra khỏi nhà hàng cô mới dám thả lỏng trở lại.
Hướng Vu Đồng một tay nắm tay Bùi Oanh Oanh, tay còn lại xách túi, "Lần sau chúng ta không thử kiểu này nữa."
Cậu ta cũng nhìn ra Bùi Oanh Oanh không thích kiểu nhà hàng bóng tối này.
"Chỉ là em không quen thôi, có lẽ lần sau sẽ quen." Sợ Hướng Vu Đồng không vui, cô liền vội vàng giải thích.
Hướng Vu Đồng khẽ mỉm cười, "Không sao, thử một lần là đủ rồi, nếu vẫn cứ đến, anh sợ anh sẽ cầm dao cắt vào tay mình mất."
Câu nói đùa của cậu ta khiến Bùi Oanh Oanh khẽ thở phào.
Ăn cơm xong đã là hơn 8 giờ, Hướng Vu Đồng dẫn Bùi Oanh Oanh đi đến khu vực phồn hoa nhất của thành phố. Hôm nay là ngày lễ nên đường phố rất đông người.
Đây là lần đầu tiên Bùi Oanh Oanh tay trong tay đi dạo phố với một chàng trai, cô luôn không kìm được mà nhìn trộm đối phương. Len lén nhìn xong lại nhanh chóng thu tầm mắt về, nhưng vì nhìn trộm quá nhiều lần nên vẫn bị đối phương phát hiện.
Hướng Vu Đồng quay sang nhìn cô, trong mắt chứa ý cười, "Sao em cứ nhìn anh vậy?"
"Đâu có." Bùi Oanh Oanh mạnh miệng.
"Anh thấy rõ ràng." Hướng Vu Đồng nhấn mạnh.
Mặt Bùi Oanh Oanh đỏ lên, bỗng lúc này có một cô bé chạy đến trước mặt hai người.
"Anh mua hoa cho chị đi!"
Cô bé xách một giỏ đầy hoa hồng.
Hướng Vu Đồng cúi xuống nhìn giỏ hoa hồng, hỏi: "Bao nhiêu tiền thế?"
"10 tệ một bông ạ."
Hướng Vu Đồng lấy ví ra, đưa cho cô bé 500 tệ, "Anh mua hết chỗ này."
Cô bé không ngờ Hướng Vu Đồng lại mua hết nên vui mừng nhảy cẫng lên, "Anh tốt quá đi."
Hướng Vu Đồng mỉm cười nhận lấy giỏ hoa của cô bé rồi đưa hết sang cho Bùi Oanh Oanh, "Hoa của em."
Nhìn giỏ hoa hồng kiều diễm kia, mặt Bùi Oanh Oanh càng đỏ hơn. Cô ngẫm nghĩ, cảm thấy mình không thể cầm hoa này nên hỏi Hướng Vu Đồng, "Em có thể phát cho người khác không?"
"Có thể. Đã tặng em rồi thì tuỳ em xử lý."
Nghe xong, Bùi Oanh Oanh liền phát hoa hồng cho người đi đường, cô có sở thích là cực kỳ thích tặng phong bao cho phái nữ, bởi cô cho rằng mặc kệ đang độc thân hay đã có người yêu thì vào ngày lễ nữ giới đều thích được nhận hoa.
Hoa hồng nhanh chóng được phát hết, Bùi Oanh Oanh chỉ giữ lại cho mình một đoá.
Dọc đường 2 người tuỳ tiện ăn chút đồ ăn vặt, rất nhanh đã đến 10 giờ, người xung quanh cũng càng lúc càng đông hơn. Hướng Vu Đồng nhìn trái nhìn phải sau đó nói với Bùi Oanh Oanh: "Hay là chúng ta về đi, người càng ngày càng nhiều rồi."
Đã từng có một thành phố xảy ra vụ giẫm đạp trong ngày lễ.
Bùi Oanh Oanh đang ăn kem chiên, nghe đối phương nói đi về thì chần chừ giây lát, cuối cùng gật đầu. Hướng Vu Đồng trực tiếp bắt xe đưa cô về, lúc nghe thấy cậu ta nói địa chỉ trường mình với tài xế, cô không tin được mà mở to mắt.
Loại chuyện kinh khủng như Thường Đình nói hoàn toàn không xảy ra.
Bùi Oanh Oanh chỉ cảm thấy buổi hẹn hò đầu tiên này rất thoải mái, được ăn rất nhiều đồ ngon, tay Hướng Vu Đồng rất ấm.
***
Lúc cô về đến phòng ký túc thì các bạn cùng phòng đều đã về. Ba người bọn họ cũng đến khu vực phồn hoa nhất thành phố, nhưng vì quá đông người, mấy nhà hàng đều chật ních nên họ lại ảo não quay về.
Thấy cô trở lại, cả ba liền vây lấy cô.
Thường Đình: "Biểu hiện của cậu ta thế nào?"
Lâm Thư Đồng: "Các cậu đi đâu chơi?"
Bành Ánh Chân: "Woa, đây là quà cậu ta tặng cậu sao? Cái gì thế? Mau mở ra nhìn xem."
Bùi Oanh Oanh đặt túi quà lên bàn, lấy từ trong túi ra một nắm kẹo chia cho mỗi người một ít rồi mới chậm rãi trả lời từng vấn đề một: "Anh ấy rất tốt, đến trung tâm thành phố, bây giờ mình mở quà ra xem."
Cô lấy quả táo ra trước rồi mới lấy chiếc hộp ra khỏi chiếc túi xinh đẹp kia.
Bên trong là một chai nước hoa.
Điều khiến cô cảm thấy kỳ