Chương 77: Bạn trai thứ năm.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Trước khi Bùi Oanh Oanh quay về trường học 1 ngày, Hướng Vu Đồng cố ý xin nghỉ nửa ngày đến giúp cô vác đồ.
Lúc cậu ta tới, Bùi Oanh Oanh đã thu dọn xong hết đồ đạc, chỉ còn phải xách xuống lầu thôi.
"Thu dọn xong hết rồi à? Sao không đợi anh?" Hướng Vu Đồng hỏi.
Bùi Oanh Oanh nhìn đối phương, sau đó lại cúi đầu xuống soạn lại mấy đồ lặt vặt cuối cùng, "Em dọn xong sớm thì có thể về trường sớm hơn, anh cũng sớm được trả phép."
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau chuyện kia, Bùi Oanh Oanh không biết phải đối mặt với Hướng Vu Đồng thế nào, mấy ngày này cô đã nghĩ rất nhiều, còn lên mạng tra thông tin. Trên mạng có rất nhiều ý kiến khác nhau, có người nói bạn trai phải thích mình thì mới muốn gần gũi mình, cũng có người nói loại con trai chỉ biết đến chuyện ấy là loại tinh trùng lên não, nếu thật sự thích mình thì sẽ không nỡ chạm vào mình, sợ mình bị tổn thương.
Bùi Oanh Oanh không biết rốt cuộc thì lời giải thích nào là thật, cuối cùng chỉ đành làm theo trái tim mình.
Đêm đó cô hốt hoảng lo sợ, thậm chí còn oà khóc, sáng hôm sau Hướng Vu Đồng rời đi từ sớm đã khiến cô nghĩ ngợi, không biết có phải do biểu hiện của mình quá tệ làm cậu ta chán ghét hay không, nhưng cô thật sự vẫn chưa hề sẵn sàng.
Cô thích Hướng Vu Đồng, chỉ là suy nghĩ của cô với suy nghĩ của đối phương không giống nhau. Sau khi ở bên cậu ta, cô đã từng nghĩ nụ hôn đầu tiên của hai người sẽ diễn ra ở đâu. Cô nghĩ đến rất nhiều nơi, chỉ là hoàn toàn không ngờ rằng nụ hôn đầu tiên lại diễn ra ở trên giường.
Vào khoảnh khắc đó cô rất sợ, cảm thấy đây không phải là điều mà cô mong muốn, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, có lẽ giữa nam và nữ luôn có sự khác nhau.
"Oanh Oanh." Hướng Vu Đồng gọi cô, sau đó cô liền bị ôm lấy.
Dường như cậu ta đang thở dài, "Em vẫn ghét chuyện anh làm lần trước phải không? Xin lỗi, anh... vì anh quá thích em thôi, em đừng ghét anh có được không?"
Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt, cô cho rằng Hướng Vu Đồng ghét mình, hoá ra đối phương cũng sợ mình ghét cậu ta sao?
Cô quay lại nhìn cậu ta, dè dặt nói: "Em không ghét anh, hôm ấy... biểu hiện của em rất tệ, nhưng tại em sợ quá..."
Bùi Oanh Oanh còn chưa nói xong, Hướng Vu Đồng đã áy náy nói tiếp, nhìn qua thấy cậu ta thật sự rất ảo não, "Xin lỗi em, sau này anh sẽ không làm những việc mà em không đồng ý nữa. Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, buổi sáng hôm đó anh đi trước chỉ vì cảm thấy không có mặt mũi nào gặp em. Anh biết rõ em không nỡ để anh quay về trường nên mới đồng ý ngủ chung giường với anh, thế mà anh lại làm ra loại chuyện đó. Rõ ràng nên ôm em ngủ một giấc thật ngon, là do anh đã tự tay phá hỏng tất cả. Em tha thứ cho anh có được không?"
Bùi Oanh Oanh yên lặng một hồi rồi trở tay ôm lại đối phương.
Yêu đương tranh cãi là việc không thể thiếu, bởi vì trên Thế giới này, mỗi người đều là một cá thể độc lập, khi hai con người riêng biệt vì yêu mà đi chung trên một con đường, rất khó để tránh khỏi mâu thuẫn.
Bùi Oanh Oanh tin rằng, cô và Hướng Vu Đồng sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Kỳ thật lý do cô sợ hãi chuyện kia ít nhiều cũng có liên quan đến tuổi thơ của mình.
Cô là trẻ mồ côi, không biết cha mẹ mình là ai, trại trẻ mồ côi có rất nhiều đứa trẻ không cha không mẹ, nhưng số lượng những đứa trẻ khoẻ mạnh lại rất ít, đại đa số đều tàn tật yếu ớt hoặc do cha mẹ qua đời không ai nuôi dưỡng. Mà cô là một số ít những trường hợp ngoại lệ, cô rất khoẻ mạnh, người làm cha mẹ bình thường sẽ không tuỳ tiện bỏ rơi.
Bùi Oanh Oanh đã từng xem vài tin tức, nói rằng một số cô gái trẻ còn đang đi học đã mang thai, sau đó bạn trai bỏ trốn, bụng càng ngày càng to mà không dám nói với ba mẹ, cuối cùng đành phải sinh con ra, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến học hành, sự nghiệp nên đã vứt con đi.
Cô nghi ngờ mình chính là một đứa trẻ được sinh ra như vậy.
Vì đến vào thời điểm không thích hợp, nên mới bị ba mẹ vứt bỏ.
Nhưng Bùi Oanh Oanh cảm thấy, hẳn là cô nên học cách buông xuống phòng bị ẩn sâu nhất trong lòng, thử đặt niềm tin vào Hướng Vu Đồng.
Cậu ta là người mà cô thích, cô phải tin tưởng cậu ta.
***
Sóng gió này cứ thế qua đi, hai người không còn nhắc lại chuyện xảy ra vào đêm hôm đó nữa mà tiếp tục yêu đương nơi đất khách.
Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã 2 năm trôi qua, Bùi Oanh Oanh đã lên năm ba Đại học.
Trong 2 năm vừa rồi, Thường Đình đã chia tay với bạn trai, Bành Ánh Chân cũng quen với bạn trai mới, nói đến tình yêu học đường, Lâm Thư Đồng là người ổn định nhất trong bốn người.
Tết năm nay cô ấy đã đến gặp ba mẹ nhà trai, trước mắt thì ba mẹ hai bên đều rất hài lòng, hình như đã định tốt nghiệp xong sẽ đính hôn.
Ban đầu Thường Đình không hài lòng lắm về Hướng Vu Đồng, nhưng thấy Bùi Oanh Oanh cùng cậu ta yêu đương hơn 2 năm trời mà tình cảm vẫn rất tốt, cô ấy cũng dần cảm thấy cậu ta là một người đáng tin cậy.
Hai năm này cũng có khá nhiều chuyện xảy ra với Bùi Oanh Oanh.
Cô đã trở thành đội trưởng câu lạc bộ nghệ thuật vào học kỳ đầu tiên của năm thứ hai, nhưng cũng vừa vinh quang từ chức vào mấy ngày trước, bởi cô muốn thi lên thạc sĩ.
Học kỳ 1 của năm ba Đại học, cô vẫn luôn tự hỏi nên đi tìm nơi thực tập hay thi lên thạc sĩ, cuối cùng vẫn quyết định chọn thi.
Cô muốn tiếp tục học lên cao, sau đó làm một giảng viên Đại học.
Mấy năm nay cô vẫn một mực đi làm thêm, ngoài dạy múa ra còn nhận thêm một vài buổi biểu diễn tư nhân, ví dụ như đánh đàn ở đám cưới, cô dành toàn bộ thời gian rảnh của mình để điên cuồng kiếm tiền.
Hàng tháng, cứ đến đúng ngày là cô đều gửi 1 nửa thu nhập của mình vào chiếc thẻ mà Quý Đường cho mình trước đây, nửa còn lại cô tiết kiệm, không dám tiêu xài hoang phí, hàng tháng đều sống rất tằn tiện.
Mấy lần Hướng Vu Đồng muốn trợ cấp cho cô nhưng đều bị cô từ chối.
"Bây giờ em có thể tự kiếm tiền, anh đừng giúp em nữa." Bùi Oanh Oanh nói.
Hướng Vu Đồng có phần bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Cô bạn gái nhỏ của cậu ta càng ngày ngày lợi hại.
Trong thời gian hơn 1 năm làm đội trưởng câu lạc bộ nghệ thuật, chuyện gì Bùi Oanh Oanh cũng làm,