Chương 82: Bạn trai thứ sáu.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Bùi Oanh Oanh hơi cúi đầu, vươn tay định đóng cửa lại. Nhưng vừa mới chạm được vào tay nắm, cô liền cảm nhận được có một lực kéo cửa ra bên ngoài.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, trông thấy Quý Đường đi từ ngoài vào. Mái tóc dài của anh được buộc hết lên khiến gương mặt mỹ lệ lộ ra hoàn toàn.
Lúc nhìn thấy Bùi Oanh Oanh, anh nhướn hàng mi dài, đôi mắt sáng như đá quý hiện rõ.
"Chờ em thật lâu, rốt cuộc cũng về." Quý Đường vừa nói vừa đi vào phòng, anh tự mình đổi dép, lại cởϊ áσ choàng dài và khăn quàng ra treo lên móc. Trông thấy bữa sáng vẫn còn nguyên trên bàn, anh đi thẳng tới đổ đồ ăn nguội lạnh vào thùng rác, rồi bưng bát đĩa lên chuẩn bị đi rửa.
Thấy vậy, Bùi Oanh Oanh vội đi tới, "Ngài đặt xuống đi, để tôi làm cho."
Nhưng Quý Đường lại duỗi cánh tay đến trước mặt cô, nói bằng vẻ mặt tự nhiên, "Xắn ống tay áo hộ tôi."
Bùi Oanh Oanh mím môi nhìn đối phương, cô thật sự không hiểu mục đích của anh là gì.
Vì cô mãi không động đậy, Quý Đường lại thúc giục, "Nhanh lên."
Bùi Oanh Oanh đành giúp anh xắn ống tay áo lên, xắn xong một bên, anh lại chìa cánh tay còn lại ra, "Cả bên này nữa."
Bàn tay Bùi Oanh Oanh hơi khựng lại, một lát sau mới tiếp tục giúp anh xắn nốt ống tay áo bên kia.
Quý Đường rất trắng, kiểu trắng của anh chính là trắng lạnh lẽo không có nhiệt độ, bất kể là gương mặt hay cánh tay anh, khi nhìn qua đều có một loại cảm giác không chân thực.
Đầu ngón tay Bùi Oanh Oanh vô tình chạm phải làn da anh, chỉ cảm thấy nơi đó lạnh như băng đá. Cô vờ như không có chuyện gì xảy ra mà rút tay về, chợt nghe Quý Đường nói, "Em đi tắm đi, muộn rồi."
Bùi Oanh Oanh lùi ra sau một bước, "Tối nay ngài cũng định ngủ ở đây sao?"
"Đúng." Quý Đường đưa ra câu trả lời khẳng định.
"Tôi... có thể hỏi tại sao ngài lại đến tìm tôi không?" Lúc nói ra câu này, cổ họng Bùi Oanh Oanh hơi căng cứng. Thật sự là cô đã nhịn nguyên một ngày rồi, cô không hiểu tại sao Quý Đường lại đến tìm cô, thậm chí còn ở lại căn phòng chật chội này.
Quý Đường mở vòi nước, tiếng nước chảy át đi gần hết giọng anh, "Nhàn rỗi nên đến xem thử."
Dĩ nhiên câu trả lời này không phải là sự thật.
Bùi Oanh Oanh khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn đối phương, sau mấy phút giằng co, thấy đối phương hoàn toàn không có ý định để ý đến mình, cô đành xoay người đi tắm.
Cô vẫn mặc quần áo ngủ thật dày như hôm qua, sau khi tắm xong ra ngoài, cô thấy Quý Đường đứng trước cửa sổ. Nghe thấy tiếng động, anh hơi nghiêng đầu, "Tắm xong rồi à?"
"Ừm." Khi Quý Đường hỏi vậy, cô bỗng thấy hơi mất tự nhiên.
Đúng lúc này, Bùi Oanh Oanh nghe được một giọng nói khác.
"Ngài đang... ở cạnh Oanh Oanh ư?"
Giọng nói này truyền tới từ điện thoại của Quý Đường.
Lúc này Bùi Oanh Oanh mới phát hiện anh đang gọi điện thoại, thậm chí còn để loa ngoài. Anh cầm điện thoại trong tay, thờ ơ nói: "Đúng."
Giọng nói được xử lý bởi sóng điện từ khiến Bùi Oanh Oanh hơi bối rối về thân phận của người ở đầu dây bên kia.
Nhưng hiển nhiên là đối phương biết cô, thậm chí còn gọi cô là Oanh Oanh.
Lúc cô còn đang suy đoán, Quý Đường quay lại hỏi cô, "Oanh Oanh, có muốn chào dì Tuệ không?"
Bùi Oanh Oanh: "..."
Người ở đầu dây bên kia ho khan hai tiếng, "Thiếu gia, Oanh Oanh vẫn chưa biết tôi là nam giới."
"Sớm muộn gì cũng phải biết." Quý Đường đáp.
Dì Tuệ trầm mặc giây lát, "Được rồi, nếu thiếu gia đã tìm được Oanh Oanh thì sau này tôi sẽ không gọi điện cho ngài nữa, tôi còn tưởng thiếu gia lại trốn trong hang động nào ngủ đông rồi chứ. Nếu có Oanh Oanh ở đó thì tôi yên tâm rồi. Thiếu gia, ngài nhớ đối xử tốt với Oanh Oanh đấy nhé, phải nghiêm khắc làm theo những gì mà ngài đã viết ra giấy..."
Quý Đường không nói gì mà lập tức cúp máy.
Anh cất điện thoại vào túi, bình tĩnh quay người lại, "Đến lượt tôi tắm rồi, vậy tôi đi đây."
Bùi Oanh Oanh bị kinh sợ bởi cái tin dì Tuệ là nam giới này, nhưng sau đó lại cảm thấy bình thường, bởi chủ nhân Quý Đường là đàn ông thì thuộc hạ là đàn ông cũng không có gì lạ, chẳng qua cô không hiểu lắm về xà yêu bọn họ, chẳng lẽ chỉ cần là xà yêu thì đều bị nguyền rủa biến thành phụ nữ sao?
Quý Đường tắm rất lâu mới ra ngoài, lúc anh đi ra, Bùi Oanh Oanh đang ngồi giải đề, cô bật đèn bàn, tóc búi củ tỏi, vài sợi tóc rơi xuống dán vào cần cổ trắng nõn của cô.
Cô vừa giải xong một bộ đề dài thì có một cốc sữa nóng đặt trước mặt.
Giọng Quý Đường vang lên từ phía sau, "Ăn cơm hộp không đủ dinh dưỡng."
Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt, rõ ràng cô đã bỏ vỏ hộp cơm ra ngoài cửa nhưng anh vẫn biết. Cô nhìn chằm chằm vào cốc sữa một lúc lâu, đột nhiên nói: "Ngài đến tìm tôi vì chuyện lời nguyền đúng không?"
Hiện tại Quý Đường vẫn mang dáng vẻ nữ giới, điều này có nghĩa là lời nguyền của anh vẫn chưa được hoá giải. Cô không biết tại sao đã 3 năm rồi mà lời nguyền của anh vẫn chưa được hoá giải, nhưng cô nghĩ, có lẽ đây là lý do khiến Quý Đường đến tìm mình.
Cô sẽ không tự mình đa tình cho rằng Quý Đường nhớ