Chương 91: Bạn trai thứ sáu.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Hai tiết học đầu tiên, số lần Bùi Oanh Oanh bị gọi đứng lên trả lời đã hơn mười lần, về sau chỉ cần Chung Kỳ Uẩn vừa đặt câu hỏi, cả lớp liền quay lại nhìn cô.
Bùi Oanh Oanh khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhắm mắt đứng dậy trả lời từng câu, từng câu hỏi. Mãi đến khi chuông hết giờ vang lên cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chung Kỳ Uẩn nhìn cô như cười như không, xách cặp ra khỏi lớp.
Anh ta vừa đi chân trước, chân sau các bạn học liền lập tức thu dọn sách vở theo ngay ra ngoài, trừ Bùi Oanh Oanh.
Động tác của bọn họ gọn gàng lưu loát làm Bùi Oanh Oanh sợ hết hồn. Cô kéo một bạn học lại, "Không phải được nghỉ giữa giờ hai mươi phút à? Sao các cậu đi vội thế?"
Bạn học kia kinh ngạc nhìn cô, "Cậu không biết ư? Tiết sau cũng là của thầy Chung. Học tiết của thầy ấy thì phải đến thật sớm, tuyệt đối không được phép đi cửa sau, đi cửa sau là chết chắc đó."
Lại là tiết của Chung Kỳ Uẩn?
Vừa mới về trường anh ta đã lên lớp nhiều như vậy sao?
Bùi Oanh Oanh cũng vội vàng thu dọn sách vở, xách túi đi theo mọi người.
Cô thấy hơi mừng vì hai tiết sau là tiết công khai, tức là sinh viên toàn trường đều có thể tới nghe giảng. Không biết có phải do Chung Kỳ Uẩn hay không mà khi cô đến nơi, lớp học với sức chứa hơn hai trăm người đã gần như chật cứng, chỉ còn lại dãy bàn cuối cùng.
Chung Kỳ Uẩn còn chưa tới, Bùi Oanh Oanh liền tìm một góc ngồi xuống, người đông thế này, chắc anh ta sẽ không chú ý tới cô nữa đâu.
Nhưng sự thật đã chứng minh Bùi Oanh Oanh nghĩ sai rồi, Chung Kỳ Uẩn vẫn có thể gọi tên cô giữa biển người, bảo cô trả lời câu hỏi, thậm chí còn gọi hẳn cô lên bảng.
Học xong hai tiết công khai, gần như tất cả sinh viên trong phòng đều nhớ tên Bùi Oanh Oanh.
Trả lời xong về chỗ, cô còn nghe thấy mọi người xì xào bàn tán, "Cô ấy là sinh viên thầy Chung nhận năm nay hả? Thảo nào chỉ gọi mình cô ấy."
"Hâm mộ ghê cơ."
Bùi Oanh Oanh: "..."
Tan học buổi sáng, vì buổi chiều được nghỉ nên Bùi Oanh Oanh có thời gian rảnh, cô vừa xách túi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Quý Đường. Gọi mãi đối phương mới nhấc máy.
"A lô?" Giọng nói khàn khàn của Quý Đường vang lên.
Bùi Oanh Oanh hơi ngạc nhiên, sao cô cứ có cảm giác như Quý Đường bị ép khô rồi vậy? Cô đã dậy đi học từ sớm rồi, anh ngủ đến tận bây giờ mà vẫn buồn ngủ sao?
Nhìn cách ăn mặc của mọi người xung quanh, mọi người đều mặc rất mát mẻ, rõ ràng đang là mùa hè, cũng không phải kỳ ngủ đông.
"Anh dậy chưa?" Bùi Oanh Oanh vừa đi về ký túc vừa nói chuyện với Quý Đường qua điện thoại, "Em đang trên đường về, lát nữa hai đứa mình ra ngoài ăn cơm đi, chiều nay em trống tiết."
"Ừ, được." Quý Đường lười biếng đáp.
Bùi Oanh Oanh nói, "Đừng chỉ nói miệng, dậy đi!"
Quý Đường bất mãn khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn thuận theo: "Được, dậy, dậy."
Bùi Oanh Oanh lắng nghe động tĩnh ở đầu dây bên kia rồi mới hài lòng cúp máy. Chỉ là vừa cúp máy xong cô chợt sửng sốt, bởi cô phát hiện thái độ của cô với Quý Đường đã dần dần thay đổi, còn biết hung dữ với anh, nhưng trước sự hung dữ của cô, anh không những không tức giận mà còn hùa theo, còn cố tình hạ thấp mình trước cô.
Bùi Oanh Oanh siết chặt điện thoại trong tay, sự thay đổi này đã âm thầm xảy ra, có lẽ từ trong tiềm thức cô vẫn luôn bất mãn với Quý Đường của trước đây, trước đây anh tuỳ tiện khống chế cô, nhưng khi anh bày tỏ với cô, cô liền muốn đoạt lấy quyền khống chế, muốn nhìn Quý Đường vốn cao cao tại thượng phải yếu thế trước mặt mình, thậm chí còn vì thế mà vui vẻ.
Sự thay đổi này xuất phát từ khát vọng sâu thẳm tận trong đáy lòng cô, là loại khát vọng không tài nào giải thích được với người khác.
Bùi Oanh Oanh rũ mắt, đột nhiên không biết làm sao.
Cô sợ mình càng đến gần Quý Đường thì sự thay đổi này sẽ càng rõ rệt. Ở trước mặt mọi người, cô luôn là một người ôn hoà nhã nhặn, nhưng hiện tại khi ở trước mặt Quý Đường, dường như cô đã cởi mặt nạ của mình ra.
***
Khi về đến ký túc xá, Quý Đường đã ngồi trên ghế, anh còn thay một bộ đồ mới không phải đồ của cô.
"Dì Tuệ tới sao?" Cô suy nghĩ rồi hỏi.
Quý Đường gật đầu, anh có vẻ rất chi là không thích phòng ký túc của cô, cau mày nói, "Nhất định phải ở ký túc à? Oanh Oanh, về với tôi đi."
"Không muốn." Bùi Oanh Oanh đặt túi xách lên bàn, "Em cảm thấy ở ký túc rất tốt, đi học rất tiện."
"Em chê căn phòng trước đây ở xa trường? Vậy tôi mua một căn gần trường là được." Quý Đường ôm eo cô, ngẩng đầu lên cười lấy lòng.
Bùi Oanh Oanh cúi nhìn gương mặt tuyệt đẹp kia, lạnh lùng từ chối, "Anh có mua em cũng không ở."
Cô không biết lúc nào Quý Đường lại tiếp tục biến mất, không ở chung là tốt nhất.
Quý Đường còn định nói gì đó nhưng Bùi Oanh Oanh đã đè ngón trỏ lên môi anh, "Đừng nói nữa, em không chuyển đi đâu, anh xong chưa? Em đói rồi."
Thấy thế, Quý Đường đành tạm thời im lặng.
Bùi Oanh Oanh đánh giá cách ăn mặc của anh, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc mũ bucket đội lên đầu anh, rồi lại lấy kính đen của mình đeo cho anh, "Ngoài trời nắng độc lắm, anh bôi kem chống nắng chưa?"
(*) Mũ bucket:
Quý Đường chớp chớp mắt, "Chưa."
Anh vừa dứt lời thì một lọ kem chống nắng được ném tới.
"Tự bôi đi."
Quý Đường hừ mũi bày tỏ nỗi bất mãn của mình, Bùi Oanh Oanh nhìn anh, "Em cho anh năm phút, năm phút mà chưa xong thì em đi trước."
"Vậy không dùng nữa." Quý Đường lập tức từ bỏ việc bôi kem chống nắng.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Bùi Oanh Oanh reo lên.
Cô liếc nhìn Quý Đường rồi mới bỏ điện thoại ra, vừa nhìn thấy tên người gọi đến, cô liền đi thẳng ra lan can nghe điện thoại.
"A lô, thầy Chung ạ."
"Bùi Oanh Oanh hả? Tôi bỏ quên cây bút máy ở lớp, em có thể đi lấy hộ tôi không? Mang đến văn phòng tôi là được." Chung Kỳ Uẩn ở đầu dây bên kia nói.
Bút máy?
Bùi