Chương 94: Bạn trai thứ sáu.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Một tuần sau, ngoại trừ nam nữ chính thì những vai diễn khác đều đã được chọn xong. Bùi Oanh Oanh thành công lấy được vai nha hoàn của Chúc Anh Đài.
Đàn chị gửi cho cô kịch bản hoàn chỉnh, vở kịch này dài khoảng mười lăm phút, cô thử đếm lời thoại nhân vật của mình, chỉ tầm chục câu thoại, không khó lắm. Nhưng cô để ý thấy ở đoạn kết, lúc Lương – Chúc hoá bươm bướm, nữ chính Chúc Anh Đài phải múa một điệu múa dài đến ba phút.
Trên cơ bản thì điệu múa dài ba phút đã là một điệu múa hoàn chỉnh rồi, đã thế còn phải đọc thoại, vai chính này không những phải múa giỏi mà còn phải có thể lực tốt, nếu không chưa chắc đã chịu được.
Mặc dù vở kịch này tên là Lương Chúc, nhưng đất diễn của nữ chính nhiều hơn nam chính rất nhiều, gần như là cả linh hồn của vở kịch, người diễn vai này giữ trọng trách rất lớn, thảo nào còn phải chọn thêm một lần nữa.
Chẳng qua đây không phải là điều mà Bùi Oanh Oanh cần quan tâm, cô giành được vai của mình rồi nên cũng không bận tâm đến việc lựa chọn các vai diễn khác nữa.
List sách mà Chung Kỳ Uẩn gửi cho cô, vẫn còn mấy quyển cô chưa đọc xong, đều là những đầu sách có nội dung khá tối nghĩa và nhiều trích dẫn, đôi khi cô phải tra từ điển mới hiểu nghĩa của một từ nào đó, hơn nữa đa phần loại sách này đều được trích từ những tác phẩm kinh điển, dù đã có chú thích nhưng độc giả vẫn phải tự mình tìm hiểu mới có thể hoàn toàn hiểu rõ.
Chung Kỳ Uẩn gửi list sách này, không chỉ để Bùi Oanh Oanh đọc mà còn muốn cô viết lời cảm nhận sau khi đọc xong, để được anh ta nhìn bằng con mắt khác, cô chỉ có thể nỗ lực thật nhiều.
Nhưng vì bận rộn chuyện học hành nên Bùi Oanh Oanh đã lơ là Quý Đường, vì bày tỏ nỗi bất mãn của mình, thậm chí anh còn biến thành rắn nằm lên cuốn sách mà cô đang đọc, nâng đuôi đè lên trang sách không cho cô lật sang trang mới.
Bùi Oanh Oanh đọc đến dòng nào anh liền dùng thân rắn của mình che đi dòng đó, cuối cùng cô không nhịn được nữa liền mở ngăn kéo lấy ra một chai sơn móng tay màu xanh đậm, uy hiếp đối phương, "Anh mà còn chắn nữa thì em sẽ sơn cho anh thành màu xanh luôn."
Vừa dứt lời, cô liền thấy rắn trắng nhỏ nằm trên cuốn sách vặn mình trườn xuống, sau đó treo mình bất động trên đèn bàn.
Bùi Oanh Oanh không buồn để ý đến anh, bạn trai của bạn cùng phòng cô đã đi công tác về nên cô ấy lại ra ngoài ở. Nhưng cô ấy vừa đi Quý Đường liền trà trộn vào, anh còn cất đồ của mình vào tủ quần áo của cô. Ỷ vào việc mình có yêu pháp mà ngày nào cũng chen vào ngủ trên giường cô.
Mấy đêm liền Bùi Oanh Oanh đều bị một cái đuôi to đè tỉnh, cô đành phải ra tối hậu thư cho Quý Đường, yêu cầu lúc ngủ anh phải biến thành rắn trắng nhỏ, nếu không cô sẽ không cho anh ở đây nữa.
Vất vả lắm mới làm Quý Đường yên lặng được một lát, thế mà Bùi Oanh Oanh mới đọc sách được nửa tiếng, anh lại ngọ ngoạy không chịu ngồi yên, bắt đầu trườn từ trên đèn bàn xuống, chậm rãi cuốn vào tay cô, còn cố tình dùng đầu rắn cọ cọ vào mu bàn tay cô, "Oanh Oanh, nên đi ngủ rồi."
Tay Bùi Oanh Oanh khẽ run, tuy đã dần quen với Quý Đường dưới lốt rắn, nhưng bất ngờ bị thân thể trơn bóng mát lạnh của anh chạm vào, cô vẫn cảm thấy hơi nổi da gà.
Dường như Quý Đường cũng phát hiện ra, anh ngóc đầu lên nhìn cô, vì để che giấu vẻ khác thường của mình, cô gập sách đứng dậy, "Đúng là đã muộn rồi, em đi tắm đây."
Lúc tắm, cô vô thức nhìn vào tay mình, chỗ bị Quý Đường chạm vào tựa hồ vẫn còn mang theo hơi lạnh như băng. Hồi nhỏ cô đã từng xem một bộ phim, nữ chính là Bạch Xà, còn nam chính chỉ là người thường. Một loạt phản ứng của nam chính sau khi phát hiện ra vợ mình là rắn khiến rất nhiều khán giả cảm thấy anh ta là một kẻ hèn nhát, Bùi Oanh Oanh cũng thấy thế. Nhưng hiện tại khi đến lượt mình rơi vào hoàn cảnh đó, rốt cuộc cô cũng không thể nào chỉ trích anh ta hèn nhát được nữa.
Bởi cô cũng là một người hèn nhát, dù bây giờ Quý Đường đối xử rất tốt với cô, nhưng cô vẫn sợ. Dù cô đã liều mạng tự ám thị rằng, tuy đối phương là rắn nhưng sẽ không làm hại mình. Chẳng qua thi thoảng cô vẫn không tài nào khống chế được nỗi sợ rắn của mình mà thôi.
Bùi Oanh Oanh nhắm mắt lại, tự nhủ không sao đâu, đợi khi lời nguyền được giải trừ, Quý Đường sẽ rời khỏi đây, đến lúc đó cô sẽ không phải phiền muộn nữa.
***
Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh nhận được tin nhắn của đàn chị, nói chiều mai tan học đến căn phòng lần trước. Cô hơi sửng sốt, hỏi đàn chị cần đến đó làm gì, đàn chị trả lời: "Đợt vừa rồi tuyển nữ chính nhưng không ai đạt yêu cầu cả, thầy Chung không hài lòng nên bảo chị gọi mấy người đã được định vai đến diễn thử. Đúng rồi, chị gửi video bài múa vào mail của em rồi đấy, có lẽ chiều mai sẽ phải múa, em xem trước đi."
Bùi Oanh Oanh đành mở ra xem, sau đó phát hiện hình như đây chính là video ba phút múa độc diễn của Chúc Anh Đài. Cô gái trong video mặc áo cưới màu đỏ, dù không nhìn rõ mặt nhưng tư thế rất đẹp. Có vẻ như video này được quay bằng điện thoại, còn được quay từ nhiều năm trước, chất lượng hình ảnh không được tốt cho lắm, nhưng từ đầu đến cuối ống kính vẫn luôn dõi theo cô gái trên sân khấu kia, giống như người quay phim hết sức quen thuộc với từng bước nhảy của cô gái trong điệu múa này vậy.
Bùi Oanh Oanh xem đi xem lại khoảng mười lần, thử học theo một vài động tác mở đầu rồi không học nữa. Ngày mai cô chỉ định đến điểm danh cho có, nhân vật Chúc Anh Đài này quá quan trọng, hơn nữa có thể nhận thấy Chung Kỳ Uẩn rất coi trọng nhân vật này. Thay vì chấp nhận rủi ro để diễn một vai quan trọng, chẳng may diễn không tốt thì nhất định sẽ khiến anh ta ghét bỏ, cô thà diễn vai phụ cho chắc ăn.
***
Chiều tối ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh đến nơi thì thấy có mấy nữ sinh còn mặc cả đồ