Samoyed vui sướng rảo bước, kéo thân hình béo núc uốn éo chạy vào trong Starbucks, Cố Dã bước xuống xe sau nó căn bản không cách nào ngăn được.
Sau khi bước vào trong cửa tiệm, Khốc Tử liền nhỏ giọng sủa gâu gâu.
Nhan sắc của Khốc Tử so với mặt bằng chung của giống chó Samoyed cũng coi như thuộc vào hàng thượng đẳng, rất dễ lừa gạt tâm của mấy cô gái nhỏ. Còn may cửa tiệm mà Dung Huyên chọn có cho phép thú cưng đi vào, khách trong quán rất thích thú cưng, cũng không có sợ chó.
Khốc Tử ngẩng cao đầu, kiêu ngạo không thèm để ý đến những người khác, cho dù có mấy khách hàng nữ trong quán cảm thấy nó đáng yêu, muốn sờ sờ một chút nó cũng không cho. Mục tiêu của nó cực kỳ rõ ràng, chính là Dung Huyên đang ngồi ở bàn gần cửa sổ.
Trước đó nó đã từng cũng Dung Huyên chơi đùa cho nên rất dễ dàng liền có thể phát hiện ra mùi của Dung Huyên.
Cố Dã đuổi theo tiến vào liền nhìn thấy Khốc Tử nhà mình đang vui vẻ chạy tới chỗ một cô gái xa lạ. Cô gái nhỏ hơi cúi đầu, từ chỗ anh chỉ có nhìn thấy hàng mi dài dậm đang rủ xuống như cánh quạt của cô cùng với chiếc cằm nhỏ xinh trắng nõn.
Dáng người có chút quen mắt nhưng nhất thời Cố Dã cũng không có nghĩ nhiều.
Cố Dã một bên gọi Khốc Tử, một bên nhanh chóng quét mắt một vòng quanh quán.
Dung Huyên đâu rồi? Cô đang đi WC? Hay là có việc phải rời đi?
Cố Dã lại gọi vài tiếng 'Khốc Tử', nhưng kỳ lạ là mặc kệ anh có gọi như thế nào Khốc Tử cũng không nghe.
Đây là lần đầu tiên Khốc Tử không nghe lời anh, chỉ một lòng dính lấy cô gái kia, lấy lòng mà nhẹ kêu.
Đúng là 'nhan cẩu'[1]
[1] Nhan cẩu: chỉ những người u mê mấy người đẹp (nghĩa bóng) , còn ở đây Cố Dã muốn nói Khốc Tử đúng là con chó u mê sắc đẹp.
Mấy người xung quanh tò mò quay đầu nhìn anh.
Cố Dã nhanh chóng đi đến chỗ cô gái kia cùng Khốc Tử.
"Ngại quá, chó của tôi nó không chịu nghe lời ...."
Giây tiếp theo, giọng nói của Cố Dã liền biến mất.
Bởi vì cô gái kia chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt trời từ bên ngoài chiếu vào, rơi vào đáy mắt cô, dừng ở trước mặt cô, âu yếm đôi môi căng mọng như trái anh đào.
Nên hình dung tâm trạng hiện tại của anh như thế nào đây? Giống như thời gian đang thả chậm bước chân, muốn cho thời khắc này được giữ lâu một chút. Dường như tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất dùng trên người cô đều sẽ không có cảm giác khoa trương.
Đôi mắt cô tạo cho Cố Dã cảm giác cực kỳ quen thuộc nhưng khi đặt trên khuôn mặt kia, anh lại cảm thấy hoàn toàn xa lạ!
Lúc này, Cố Dã cũng không biết lấy trực giác từ đâu, trong miệng gọi một tiếng 'tiểu tức phụ'
Dung Huyên gật gật đầu, đứng lên, ở trên lòng bàn tay của mình viết "Bây , giờ, đi , luôn , sao?"
Chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út của cô dưới ánh mặt trời lóe sáng, là cùng một đôi với chiếc nhẫn trên tay anh.
Cố Dã sửng sốt một hồi, trả lời "Không vội, anh chỉ ...." Trước lại gần đây nhìn em.
Dung Huyên chớp chớp mắt, chỉ cái gì?
Cố Dã ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống chỗ đối diện Dung Huyên. Anh không ngờ chó nhà mình còn nhận ra Dung Huyên trước cả vị hôn phu là anh đây
Trách không được lần này mặc anh gọi thế nào Khốc Tử cũng không chịu nghe lời, thì ra là nó nhận ra người quen.
Dung Huyên lấy điện thoại ra, gõ chữ "Anh có muốn gọi một ly cà phê không?"
Cứ định ngồi không như vậy sao?
Cố Dã lắc đầu, anh vốn định lại đây tìm Dung Huyên, sau đó mang cô đến chỗ mấy người bạn của mình. Anh cũng là sau khi đến đây mới biết được cô cách mấy người Thịnh Thế Hào gần như vậy.
Có điều quán cà phê này tuy rằng so với tiệm net thì thanh tịnh, sạch sẽ hơn không ít nhưng dường như cũng không quá thích hợp với cô
"Không được, em...."
Lúc này, chuông điện thoại của Cố Dã vang lên, là Thịnh Thế Hào gọi điện đến.
Giọng Thịnh Thế Hào ở đầu bên kia nghe cực kỳ ủy khuất "Lão đại, mày đang ở đâu?"
Trong nhóm chat, Cố Dã chậm chạp không chịu trả lời tin nhắn, Thịnh Thế Hào còn tưởng bản thân đã chọc giận anh, cho nên chủ động gọi điện cầu hòa.
Cố Dã nhìn thoáng qua Dung Huyên ngồi ở phía đối diện "Tao đang ở Starbucks"
"Starbucks ở chỗ nào?"
"Chính là cái quán ở đối diện tiệm net chúng mày đang ngồi"
"Đã biết, lão đại, bọn tao lập tức đến đó"
Dứt lời, liền cúp điện thoại.
Cố Dã sau khi cúp điện thoại liền nói với Dung Huyên "Thịnh Thế Hào mấy người đang chuẩn bị đến đây"
Dung Huyên gật gật đầu sau đó cúi đầu chơi với Khốc Tử.
Khốc Tử đem móng vuốt đặt lên trên đùi cô, lè lưỡi ra không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Dung Huyên.
Cô vỗ vỗ đầu Khốc Tử, lại gãi gãi cằm nó.
Vẻ mặt Khốc Tử đầy hưởng thụ.
Cái bộ dạng ngốc nghếch này thực sự khiến Cố Dã nhìn không nổi.
Còn may anh sớm đã mang Khốc Tử đi tuyệt dục, cho nên, nghiêm khắc mà nói Khốc Tử cũng không được xem như là một sinh vật giống đực.
Chỉ có thể coi là một con chó mà thôi.
Tiệm net của Thịnh Thế Hào cách quán Starbucks rất gần, không đến vài phút sáu người liền rồng rắn đi vào trong tiệm.
Vừa bước vào bọn họ liền nhìn thấy lão đại nhà mình đang ngồi đối diện tiểu tiên nữ mà bọn họ nhìn thấy trước đó.
Thịnh Thế Hào ở trong lòng chửi thầm một tiếng. Lão đại không hổ là lão đại, khi bọn họ còn đang suy nghĩ có nên đi hỏi xin phương thức liên hệ của người ta hay không thì anh đã trực tiếp cùng người ta thông đồng, lại còn ngồi đối diện nữa chứ. Tốc độ này, không phục cũng không được.
Hách Cường cùng Ninh Tử Thần đều có chung suy nghĩ với Thịnh Thế Hào.
Ninh Tử Thần nhỏ giọng nói "Nhìn thấy không? Lão đại quả nhiên là tâm cơ boy, còn biết tận dụng nhan sắc của Khốc Tử "
Mấy cô gái nhỏ đều yêu thích mấy con động vật nhỏ lông xù, nếu như trong nhà có một con sủng vật giá trị nhan sắc cao, vậy liền có thể dùng để tăng hảo cảm của mấy cô gái nhỏ.
Hách Cường cảm thấy có chút kỳ quái "Lão đại không phải là không biết tiểu tiên nữ trong miệng chúng ta là ai sao?"
Thịnh Thế Hào xem thường nhìn anh "Trên thế giới này làm gì có nhiều tiểu tiên nữ như vậy? Nếu không mày lại tìm một tiểu tiên nữ đến đây cho tao xem?"
Hách Cường lúc này mới không nói nữa.
Lão J nghe bọn họ nói mà vẻ mặt mơ hồ nhưng cũng không ngại cùng mấy người kia thưởng thức