Mãi không nghe thấy Dung Huyên trả lời, Cố Dã không bỏ cuộc mà lại hỏi thêm lần nữa.
Dung Huyên giả bộ không hiểu, nháy mắt hỏi "Anh nói cái gì cơ?"
Cố Dã cười khẽ, tiếng cười rất quyến rũ khiến lỗ tai cô có chút ngứa.
Anh nói từng câu từng chữ "Anh nói, làm anh"[1]
[1] Nguyên văn nó là 'thao ta" nghĩa là XX rồi lại OO ấy.
Cố Dã cầm lấy tay Dung Huyên đặt lên ngực mình.
Dung Huyên có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ ở dưới lòng bàn tay, thình thịch thình thịch, từng chút từng chút, giống như đang gõ vào lòng cô.
Tay cô dưới sự chỉ dẫn của Cố Dã, chậm rãi di chuyển đến phần bụng không chút thịt thừa của anh.
Quá trình này có vẻ diễn ra khá lâu nhưng thật ra cũng chỉ mất vài giây đồng hồ. Rõ ràng cách một lớp quần áo nhưng cô vẫn cảm giác như Cố Dã đang bị mình đùa bỡn, tuy việc này là Cố Dã chủ động nhưng Dung Huyên vẫn ngây ngẩn cả người, mặt đỏ bừng.
Cô cắn môi dưới "Cố Dã! Anh...."
Cố Dã cong môi, không tiếp tục trêu Dung Huyên. Tay anh hơi dùng sức, kéo cô vào trong lòng.
Chóp mũi ngửi thấy hương bồ kết đầy sạch sẽ.
Trong khoảnh khắc nhào vào ngực anh, Dung Huyên chỉ cảm thấy trái tim bất an bao lâu nay đều yên tĩnh lại. Nếu nói trước đó cô còn vì vụ tai nạn xe cộ thảm khốc mà cảm thấy lo sợ, bất an thì hiện tại cô đã hoàn toàn an tâm. Dường như mọi biến cố, mưa gió bão bùng đều được cái ôm ấm áp này ngăn cản ở bên ngoài. Cái ôm này, chính là bến cảng của cô.
Thật sự rất kỳ quái.
Rõ ràng cô cùng Cố Dã quen biết chưa bao lâu, cũng chỉ mấy tháng nhưng anh lại có thể dễ dàng mang đến cho cô cảm giác an toàn. Anh yên lặng nói cho cô biết, cô có thể toàn tâm toàn ý mà dựa dẫm vào anh.
Hai người yên lặng ôm nhau trong chốc lát, Cố Dã nói "Mấy hôm nay Dung Di ở chỗ kia không được tốt lắm. Ba em đang nghĩ cách muốn cứu cô ta ra. Sau đó, ba anh lại gây áp lực cho nhà họ Dung."
Dung Huyên ngẩng đầu, nói "Bác trai có thể điều tra kĩ về nhà họ Dung không?"
Nếu như có thể vậy thì chuyện mà Dung Diệu cùng Kỷ Ngưng làm trước kia hẳn là cũng có thể điều tra ra?
Cố Dã trầm ngâm một hồi "Chắc là có thể nhưng em không để ý chuyện này sao?"
Dung Huyên lắc đầu, vẻ mặt kiên định "Em không sao. Em nghi ngờ chuyện mẹ em qua đời có liên quan đến ba em và Kỷ Ngưng. Em chỉ muốn biết được chân tướng sự việc"
Cố Dã hơi nhíu mày, anh không nghĩ tới lại có chuyện như vậy. Nếu thật như Dung Huyên suy đoán vậy thì Dung Diệu cũng quá cặn bã rồi? Loại người này, thật sự không phải là người!
Cố Dã đồng ý "Anh biết rồi"
Hai người nói xong chính sự, Cố Dã lại bắt đầu không đứng đắn.
"Em hôn anh một cái đi"
Dung Huyên trừng mắt nhìn anh.
Cố Dã cúi đầu, nhìn chằm chằm Dung Huyên, mặt hai người dán sát như thể giây tiếp theo sẽ hôn nhau vậy.
Giọng nói của anh có chút tủi thân "Chẳng lẽ em không muốn hôn anh?" Mỗi lần anh cùng cô ở bên nhau, mỗi giây mỗi phút anh đều muốn gần gũi với cô, muốn ôm cô, hôn cô, từng động tác, biểu cảm trên khuôn mặt cô đều khiến tim anh xao xuyến. Có điều, Dung Huyên chưa từng chủ động làm gì anh.
Nếu Dung Huyên có thể chủ động một chút, anh sẽ nằm yên, tùy ý cô, tuyệt không hai lời.
Dung Huyên cắn môi, Cố Dã nhắm mắt chờ đợi.
Cô do dự một chút, sau đó nhanh chóng tiến lên hôn một cái.
Một cái hôn rất nhẹ, ở trên gò má của Cố Dã.
Cố Dã nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên.
Cảm thấy thật mỹ mãn.
Anh mở mắt ra, bất ngờ hôn một cái lên mặt Dung Huyên.
Anh cười, vẻ mặt đầy đắc ý "Đây là quà đáp lễ"
Dung Huyên xoay người rời đi. Nam chủ đâu? Trước mắt cô chỉ có một tên con trai ấu trĩ muốn chết.
.....
Ba ngày sau.
Hôm nay lúc đi học, điện thoại của Dung Huyên không ngừng rung lên. Cô cúi đầu chuyển điện thoại sang chế độ im lặng sau đó cúi đầu nhìn thông báo trên màn hình.
Là ba của cô, Dung Diệu gọi đến.
Cô vừa nhấn nút từ chối không bao lâu Dung Diệu lại một lần nữa gọi điện thoại đến.
Dung Diệu không thèm để ý Dung Huyên còn đang đi học, liên tục gọi điện thoại đến.
Chờ đến khi chuông báo tan học vang lên, giáo viên chậm rì rì rời khỏi lớp học. Dung Huyên chờ đến khi giáo viên ra khỏi lớp mới đứng dậy, đi ra ngoài phòng học nghe điện thoại.
Vừa nhấn nút nghe, đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng Dung Diệu