Dung Huyên không ngờ tới Dung Diệu sau khi không đạt được mục đích ở chỗ mình, buổi chiều Kỷ Ngưng lại trực tiếp đi đến trường học tìm cô.
Kỷ Ngưng căn bản không quan tâm là lớp đã tan học hay chưa, trực tiếp tìm Dung Huyên lúc cô còn đang trong tiết Ngữ Văn.
Bạn ngồi đầu bản mở cửa lớp ra, Kỷ Ngưng đứng ở cửa nhanh chóng nói với giáo viên dạy Ngữ Văn "Tôi là mẹ kế của Dung Huyên, tôi hiện tại có việc muốn gặp con bé" Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Kỷ Ngưng đã tiều tụy đi rất nhiều, nhìn khuôn mặt như già đi vài tuổi. Tuy quầng thâm mắt cực kỳ rõ ràng nhưng trên mặt vẫn còn toát lên vẻ cao ngạo của một quý phu nhân.
Giáo viên dạy Ngữ Văn nghe thấy vậy, hiểu rõ gật đầu "Dung Huyên, nếu như mẹ kế đến tìm em có việc vậy thì em ra ngoài một chút đi"
Đồng Nguyệt là người biết rõ mọi chuyện. nhìn thấy Kỷ Ngưng tìm đến tận lớp học thì lo lắng cầm lấy tay Dung Huyên.
Dung Huyên nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, ý bảo không có chuyện gì. Trong trường học có lắp camera, Kỷ Ngưng sẽ không ngu đến mức làm bậy ở đây.
Hai người cũng không đi đâu khác, đứng ở cửa phòng học nói chuyện.
Kỷ Ngưng cắn môi, tay kéo quai túi xách lên vai, như là lần đầu tiên nhận thức đứa con kế này, chăm chú đánh giá cô. Không biết từ khi nào mà đứa con kế này đã dần thay đổi. Trong ấn tượng của bà ta, Dung Huyên là đứa cố chấp, áp lực, nóng nảy, luôn khát vọng tình yêu của ba nhưng bởi vì tính cách, hơn nữa lại bị câm cho nên quan hệ cho con giữa cô cùng Dung Diệu ngày càng kém, khoảng cách giữa hai người bọn họ cũng ngày càng xa. Dung Huyên ở nhà không có chỗ dựa, luôn bị bà ta cùng Dung Di bắt nạt.
Nhưng Dung Huyên hiện tại, không chỉ là người thừa kế của ông Chương, con dâu nhà họ Cố, có được tình yêu của Cố Dã, tham gia chương trình truyền hình được một đám fan hâm mộ ủng hộ hơn nữa lại còn có thể mở miệng nói chuyện lại được.
Từ khi nào mọi chuyện đã thay đổi thành như thế này? Hình như, là kể từ khi Dung Huyên cùng Cố Dã đính hôn.
Chẳng nhẽ cứ đính hôn xong thì con người ta sẽ có chuyển biến lớn như vậy?
Kỷ Ngưng nghĩ không ra, hiện tại bat a cũng không có đủ thời gian để nghĩ.
Bà ta hít sâu một hơi, lần đầu tiên ở trước mặt Dung Huyên rơi vào thế hạ phong "Dung Huyên, mặc kệ như thế nào thì Dung Di cũng là chị gái của con. Con bé lần này gặp phải phiền phức, cần có sự giúp đỡ của con"
Dung Huyên nhìn Kỷ Ngưng diễn kịch, không nói lời nào.
Dung Huyên bình tĩnh nhưng Kỷ Ngưng rõ ràng đã mất kiên nhẫn.
Nhìn thấy Dung Huyên không có phản ứng gì, Kỷ Ngưng tiếp tục chuẩn bị đánh bài tình thân "Nhà họ Cố là nhà chồng của con, con giúp dì nói một câu, để chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện với người nhà họ Cố, có được không?" Nhà họ Cố mấy ngày gần đây không ngừng tạo áp lực cho Dung Diệu, không chút lưu tình hơn nữa còn đối với bọn họ làm như không thấy. Bà ta cùng Dung Diệu thật sự đã cùng đường cho nên mới tìm đến Dung Huyên cầu xin sự trợ giúp. Chỉ cần Dung Huyên mở miệng, người nhà họ Cố nhất định sẽ nể mặt cô.
Dung Huyên mím môi cười, Kỷ Ngưng có ý định gì cô cũng có thể đoán được một hai. Bà ta đơn giản là đang đánh bài tình thân, muốn khiến cô mềm lòng nhưng mà cô không phải là đứa trẻ ba tuổi, không dễ bị bà ta lừa gạt.
"Yêu cầu này ...." Giọng nói của Dung Huyên chậm rãi vai lên, trái tim của Kỷ Ngưng cũng theo đó mà bị treo lên, sau đó cô cười nói "Thật sự hơi quá đáng"
Kỷ Ngưng không ngờ Dung Huyên sẽ nói như vậy, tức giận đến cả mặt trắng bệch "Mày!"
"Dung Huyên, mày đừng có mà quá đáng!"
Dung Huyên thong thả nói "Chỉ thế này mà đã quá đáng?" Dung Huyên đột nhiên cảm thấy cô ở bên cạnh Cố Dã lâu rồi cho nên cũng bị lây nhiễm giọng điệu nói chuyện của anh.
Nghe thấy Dung Huyên nói vậy, Kỷ Ngưng nắm chặt tay, hận không thể hung hăng cho Dung Huyên một cái tát nhưng hiện tại bà ta không thể làm vậy, bà ta còn có việc cần nhờ đến Dung Huyên. Bà ta hiện tại đang ở thế yếu cho nên chỉ có thể nhẫn. Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, nhẫn nhịn cho qua chuyện này là được.
Có điều đứa con kế này của bà ta đúng là khó lường. Chẳng nhẽ là do đè nén quá lâu cho nên hiện tại mới giải phóng toàn bộ? Mấy lời nói lạnh lùng vô tình như vậy bà ta không ngờ sẽ xuất phát từ miệng của Dung Huyên. Bà ta quả thật đã xem thường nó rồi.
Sớm biết vậy bà ta đã bảo Dung Diệu đuổi nó ra khỏi nhà! Nếu đuổi nó đi thì hôm nay sẽ không có nhiều chuyện rắc rối đến vậy nhưng nếu như nó đi rồi, bà cũng không thể có cách nào tra tấn nó.
Kỷ Ngưng nắm chặt tay "Dung Huyên, mọi người đều là người một nhà, con nói đi, phải làm thế nào thì con mới đồng ý giúp dì?"
Dung Huyên cười vô hại, nói "Nếu bà quỳ xuống ...."
Kỷ Ngưng nhìn Dung Huyên đầy âm độc "Định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Tốt lắm, rất tốt!"
Dung Huyên nhẹ mỉm cười, dù sao cô cũng chỉ là thuận miệng nói vậy, có nguyện ý hay không thì còn phải xem Kỷ Ngưng.
"Nếu bà không còn có chuyện gì khác thì tôi vào lớp đây"
Dung Huyên vừa bước một bước, Kỷ Ngưng đã vội hô lên "Chậm đã!"
Dung Huyên dừng bước, quay đầu nhìn Kỷ Ngưng.
Kỷ Ngưng không hổ là người co được dãn được, 'bịch' một tiếng, trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Dung Huyên. Bà ta biết Dung Huyên mặc kệ là đối với bà ta hay là Dung Di thì đều có oán khí. Hiện tại thời gian không chờ người, Dung Di ở cục cảnh sát thêm ngày nào là trái tim bà ta bị giày vò thêm ngày đó, chỉ còn nghĩ đến chuyện Dung Di phải chịu khổ ở trong đó, trái tim bà ta lại đau đớn khôn nguôi. Bà ta biết Dung Huyên muốn thừa dịp này mà trút giận nhưng bà ta ngoại trừ nghe theo Dung Huyên thì còn có cách nào khác đây?
Chờ sau khi Dung Di ra khỏi cục cảnh sát, xem bà ta đối phó thế nào với