Lúc Dung Huyên đi ra khỏi bệnh viện, bước chân thật nhẹ nhàng.
Cô nghĩ đến bác sĩ vừa rồi cổ vũ cô, khuyên cô nên thử cố gắng phát ra tiếng, nếu có thể phát ra tiếng vậy rất nhanh liền có thể khôi phục giọng nói. Dung Huyên nghe vậy liền đối với tương lai tràn ngập chờ mong cùng vui sướng.
Đi ra đến cửa bệnh viện, Dung Huyên phát hiện ra xe trong nhà đã rời đi, tài xế không có chờ cô. Sau khi ý thức được điểm này, cô một chút cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không có nổi giận.
Cô biết, trực tiếp cho xe rời đi là ý của Dung Di. Dung Di xem như là loại nữ phụ cấp bậc thấp nhất trong các loại nữ phụ, cô ta tâm tư ác độc nhưng EQ lại không đủ xài. Thủ đoạn cũng không có nhiều lắm, phần lớn đều là bắt nạt trực diện. Trừ bỏ việc lần trước đẩy ngã nguyên chủ khiến khuôn mặt cô ấy bị thương, tiệc đính hôn cũng suýt nữa bị hủy ra thì đại đa số thời điểm thủ đoạn của Dung Di đều không đau không ngứa.
Dung Huyên nhìn xung quanh một chút, chuẩn bị đi đến bến xe gần nhất bắt xe bus trở về nhà. Thành phố này đường xá rất phát triển, ngồi phương tiện công cộng trở về nhà là một chuyện hết sức bình thường.
Lúc Dung Huyên đi xuống đường lớn, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, là Cố Dã gọi điện đến.
Điện thoại không ngừng rung lên, rất có tư thế nếu cô không chịu bắt máy nó liền cứ như vậy tiếp tục rung. Dung Huyên mím môi, dừng chân, ấn nút nghe.
"Tại sao nãy giờ không chịu nghe máy?"
Dung Huyên chớp chớp mắt, lời này của Cố Dã, hình như trước đó anh đã gọi không ít cuộc điện thoại?
Có thể là do lúc đó cô đang tập trung nghe bác sĩ nói cho nên không có chú ý .
"Em dùng cái mũi ra hiệu một chút đi để cho anh biết rằng em còn đang nghe"
Dung Huyên nghe thấy yêu cầu này của Cố Dã, nhịn không được trên mặt xuất hiện ý cười.
Cố Dã người này sao lại có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy, cô dùng mũi ra hiệu kiểu gì?
Có thể là cảm thấy bản thân chưa có biểu đạt rõ ràng , Cố Dã lập tức bổ sung "Không phải là dùng cái mũi, là hơi thở, âm mũi ấy"
Dung Huyên nhẹ nhàng dùng âm mũi phát ra một tiếng, Cố Dã ở đầu dây bên kia liền nhanh chóng nghe thấy.
"Em hiện tại đang ở đâu? Chia sẻ vị trí qua wechat cho anh"
Chờ sau khi cúp điện thoại Dung Huyên mới phát hiện ra Cố Dã đã gọi cho cô không ít cuộc điện thoại, hơn nữa còn gửi qua không ít tin nhắn wechat. Cô không phải cố ý không nghe điện thoại của Cố Dã nhưng nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, trong mắt Cố Dã, hẳn là cô cố ý.
Dung Huyên rũ mắt, gửi địa chỉ của mình qua wechat cho Cố Dã.
.....
Thịnh Thế Hào cũng đến phục.
Dung Huyên trước đó không hề nhận một cuộc điện thoại nào, bằng không bọn họ đã sớm bắt đầu tiệc tùng, nào phải lang thang trên đường không mục đích như hiện tại?
Ninh Tử Thần nhìn Cố Dã cư nhiên còn không có tức giận, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
"Lão đại, cô ấy không nhận điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn wechat của mày, vậy mà mày còn không có tức giận?"
Cố Dã động tác lười biếng thu hồi điện thoại, mở cửa sau xe Lincol, khom lưng ngồi vào.
Chờ đến khi cửa xe đóng lại, Ninh Tử Thần mới phản ứng lại ,hình như Cố Dã có nói gì đó.
Anh lười biếng nói "So đo với tiểu câm điếc làm cái gì?"
Ninh Tử Thần tay ôm quyền, được, cậu là lão đại, mọi chuyện đều do cậu định đoạt.
Đoàn người đi đến địa điểm mà Dung Huyên chia sẻ, Thịnh Thế Hào vươn đầu ra ngoài cửa sổ xe "Chị dâu nhỏ ở đâu vậy?"
Tuy rằng Thịnh Thế Hào trong lòng không phục Dung Huyên nhưng Cố Dã cũng đã gọi cô một tiếng 'vợ' rồi, anh tự nhiên là phải cung cung kính kính mà gọi cô một tiếng 'chị dâu nhỏ'
Hách Cường 'hắc hắc' cười hai tiếng "Cho dù chị dâu nhỏ có đứng trước mặt chúng ta, chúng ta phỏng chừng cũng nhận không ra"
Cũng đúng, từ đầu đến cuối, bọn họ căn bản không hề biết mặt mũi Dung Huyên như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Cố Dã dựa vào một loại trực giác thần kỳ của phái mạnh cùng với bản năng của vị hôn phu, chuẩn xác xác định mục tiêu.
Đeo khẩu trang, buộc tóc đuôi ngựa, đeo cặp sách, mặc đồng phục, bên ngoài còn khoác một chiếc áo lông vũ.
Hẳn là cô rồi.
....
Dung Huyên tại chỗ chờ không bao lâu đoàn người Cố Dã liền đến.
Bọn họ ngồi trong một chiếc xe Lincoln thân dài đi đến. Chiếc xe dừng lại, hấp dẫn vô số ánh mắt hâm mộ cùng đánh giá của người qua đường.
Dung Huyên cũng không biết Cố Dã tìm mình có chuyện gì. Cô tiến lên phía trước một bước, đúng lúc một trận gió lạnh thổi qua, Dung Huyên theo bản năng giơ tay lên sờ lỗ tai bị đông lạnh đến đỏ rực của mình.
Mùa đông ở nơi này thật là lạnh.
Cố Dã nhìn một màn này, không hiểu sao lại chú ý đến đôi tay của Dung Huyên đầu tiên.
Không thể phủ nhận, bàn tay của Dung Huyên thực sự rất xinh đẹp, nhỏ xinh, trắng nõn nhưng vấn đề là trên tay cô không, hề, đeo, nhẫn, đính, hôn.
Cố Dã không biết vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận cực kỳ vớ vẩn. Ba mẹ anh nói anh liên hôn, ok. Tiểu tức phụ không nói được, bộ dáng cô trông như thế nào anh cũng không biết, ok . Nhưng mà, anh đeo nhẫn còn cô thì không thì xin lỗi, chuyện này anh ok không được.
Cố Dã xuống xe, tiến lên vài bước, một tay bắt lấy tay Dung Huyên "Nhẫn của em đâu?"
Ninh Tử Thần ở một bên nhìn thấy cảnh này liền sửng sốt, sau đó ở trong lòng điên cuồng hò hét. Lão đại a, mày vừa rồi còn nói sẽ không tức giận với tiểu câm điếc vậy mà hiện tại mày đang làm gì đó?
Nhẫn đính hôn Dung Huyên có mang theo bên người nhưng không có đeo lên tay. Cô cảm thấy chính mình thân là một học sinh cấp ba , trên ngón áp út lại đeo một chiếc nhẫn đính hôn thì rất kỳ quái.
Cố Dã trong lòng vốn tràn đầy lửa giận, anh cúi đầu muốn hỏi Dung Huyên suy nghĩ như thế nào nhưng vừa cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt của cô. Đôi mắt cực kỳ thuần khiết, không phải là loại đôi mắt hẹp dài, đào hoa vũ mị nhưng so với mắt hoa đào càng khiến người khác động tâm hơn. Đôi đồng tử đen tuyền dưới ánh mặt trời ngẫu nhiên còn nổi lên chút hơi nước, anh thậm chí còn có thể ở trong mắt cô nhìn thấy ảnh ngược của chính mình.
Đôi mắt của tiểu câm điếc thực sự rất đẹp. Cố Dã nhìn đôi mắt mờ mịt , vô tội kia, tức giận trong lòng nháy mắt như thủy triều rút đi.
Tức giận với cô làm gì. Anh lần này nên đóng vai người tốt, không thể khi dễ tiểu câm điếc được.
Cố Dã buông tay đang nắm lấy tay Dung Huyên ra, ngửa lòng bàn tay ra, ý bảo cô viết chữ lên trên đó,