Biên tập:Cải
Lúc dùng bữa tối, Dung Diệu đột nhiên nói với Dung Huyên "Hôm nay hình như là sinh nhật của Tiểu Cố, con lát nữa đừng quên chúc mừng sinh nhật cậu ấy"
Dung Huyên còn chưa có phản ứng gì, Dung Di nghe xong đã nhảy dựng lên "Hôm nay là sinh nhật Cố Dã?"
Dung Diệu nhàn nhạt nhìn cô ta, Dung Di lúc này mới rụt rụt cổ, lè lưỡi, không nói nữa.
Thật ra Dung Huyên đã chúc mừng sinh nhật Cố Dã rồi, có điều cô không nói được, cho dù có nói được cô cũng không nghĩ muốn giải thích cái gì.
"Con hiện tại là vị hôn thê của tiểu Cố. Hôm nay là sinh nhật cậu ấy , con đừng quên tặng quà, đừng để người khác nhìn vào lại nói Dung gia ta không biết phép tắc"
Dung Diệu chính là như vậy, cực kỳ để ý mặt mũi. Trong giao tiếp, quan hệ hằng ngày đều cực kỳ cẩn trọng, không để người ta tìm ra bất cứ lỗi sai nào.
"Đợi lát nữa ba sẽ chuyển cho con một khoản tiền, sau khi chọn xong quà nhớ đưa qua cho ba xem" Dung Diệu không thiếu tiền cũng không phải là người keo kiệt nhưng ông ta sợ Dung Huyên giở trò, sau khi nhận được tiền liền không chịu làm việc.
Nếu sinh nhật Cố Dã cô không tỏ vẻ gì, Cố gia sẽ nghĩ Dung gia bọn họ là loại người gì? Loại hành vi này khó tránh khỏi sẽ khiến người ngoài cảm thấy Dung gia không có lễ phép. Cho nên ông ta mới không quên nhắc nhở Dung Huyên, để cô chọn quà xong mang qua cho ông ta nhìn.
Dung Huyên nhẹ gật đầu. So với việc để tiền của Dung Diệu rơi vào tay mẹ con Kỷ Ngưng, không bằng để cô thay ông ta tiêu nhiều một chút.
Lúc này, Kỷ Ngưng ở một bên ôn nhu nói "Ông xã, tôi là dì, có phải hay không cũng nên tặng quà cho Tiểu Cố? Lại nói, về sau mọi người đều là người một nhà, sinh nhật cậu ấy chúng ta cũng nên làm chút gì đó?"
Dung Diệu không chút suy nghĩ liền đồng ý "Được, muốn tặng cái gì bà tự mình quyết định đi"
Dung Di ánh mắt sáng lên, mừng rỡ đến khóe miệng kéo căng "Ba ba, vậy quà là chúng ta tự mình mang qua sao?"
Dung Diệu nhíu mày nhìn cô ta "Chẳng lẽ con định để thọ tinh người ta tự mình đến đây lấy quà?"
Dung Di vội vàng lắc đầu "Đương nhiên là không rồi. Chúng ta tự mình đưa quà mới có thể thể hiện thái độ trịnh trọng, đúng không ba?" Sau khi biết được mình có thể đến Cố gia, Dung Di trong lòng vui đến nở hoa.
Dung Diệu nói với Kỷ Ngưng "Bà chú ý một chút, quà tặng cho con trai út Cố gia, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót"
Giọng điệu của Kỷ Ngưng càng thêm nhu hòa "Ông xã, trong lòng tôi hiểu rõ, ông cứ yên tâm"
Sau khi ăn xong, Dung Di sốt ruột lôi kéo Kỷ Ngưng đi chọn quà sinh nhật cho Cố Dã. Còn Dung Huyên, cô ăn xong liền trở về phòng.
Cô cũng không định tốn tâm tư đi chọn quà tặng, dù sao Cố Dã thích cái gì cô cũng không biết, Dung Huyên cảm thấy mình trực tiếp đưa tiền là được rồi.
Dù sao có tiền cái gì cũng có thể mua được, tiền là đồ vật có giá trị nhất trên đời này.
Nghĩ như vậy, Dung Huyên liền trực tiếp gửi 5 000 qua wechat cho Cố Dã. Vị hôn thê, vị hôn phu bình thường hẳn sẽ gửi cho nhau số tiền có bộ 520 nhưng tình huống của cô cùng Cố Dã thì khác, Dung Huyên không muốn làm cho quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên quá ái muội.
Wechat ở thế giới này cùng thế giới của cô không giống nhau. Wechat ở đây còn tích hợp với Alipay, chỉ cần chuyển tiền, không cần đối phương xác nhận, tiền liền trực tiếp thêm vào tài khoản của người nhận.
Dung Huyên còn chưa kịp buông điện thoại, Cố Dã đã trực tiếp gửi lại cho cô một vạn (~34 triệu)
Cô cho anh năm nghìn, anh liền chuyển cho cô một vạn? Đây là cái loại thao tác gì vậy?
Huyên Huyên: ????
Cố Dã: ????
Huyên Huyên: Số tiền kia là quà sinh nhật tặng anh, anh muốn mua cái gì liền tự đi mua.
Nói xong, Dung Huyên lại gửi cho Cố Dã ba vạn (~102 triệu). Cô đối với xa xỉ phẩm không hiểu nhiều lắm, sau khi xuyên đến đây, có chút tiền nên cũng hơi hiểu biết về hàng cao cấp. Cô phát hiện mấy nhãn hàng cao cấp, tùy tiện lấy ra một cái áo khoác cũng có giá vài vạn, càng đừng nói đến đồng hồ linh tinh. Đồng hồ cao cấp cô tặng không nổi, trước cứ đưa cho anh tiền mua một chiếc áo khoác đi. Anh thích kiểu dáng gì thì tự mình chọn.
Dung Huyên vừa mới chuyển tiền xong, Cố Dã liền trực tiếp trả lại cho cô sáu vạn (~204 triệu). Cô cũng phát hiện, mặc kệ mình đưa anh nhiều hay ít, Cố Dã đều sẽ trả lại gấp đôi.
Thích cho tiền nhau sao! Có trời mới biết cô không phải là muốn dùng tiền ném anh, cô chỉ là đang cố hoàn thành nhiệm vụ Dung Diệu giao cho, thuận tiện tiêu bớt tiền cho Dung Diệu.
Không nghĩ tới hiện tại một đồng cũng không tốn, lại còn được cho thêm.
Huyên Huyên : Anh đừng chuyển tiền cho tôi nữa, đây là quà sinh nhật tôi tặng anh.
Cố Dã: Em cảm thấy anh thiếu tiền sao?
Dung Huyên nhìn tin nhắn Cố Dã gửi đến, lâm vào trầm mặc.
Cũng đúng, anh một chút cũng không thiếu tiền. Là đứa con được sủng ái nhất Cố giá, ba mẹ anh thực sự sủng anh lên tận trời. Lúc anh còn chưa thành niên, gia sản trên danh nghĩa đã vượt xa anh trai cùng chị gái của mình. Mặc kệ anh muốn cái gì, anh đều có thể tự mình đi mua, nhưng mà ....
Huyên Huyên : Dù ít dù nhiều thì đó cũng là tâm ý của tôi.
Cố Dã: Thay vì chuyển tiền cho tôi, em có thể tặng tôi một tấm thiệp, như vậy càng có vẻ có tâm hơn.
Không biết vì sao, Dung Huyên cảm thấy Cố Dã ở đầu bên kia hình như tức giận rồi.
Cũng đúng, so tiền, cô làm sao có thể bằng Cố Dã. Anh cái gì cũng không thiếu, loại chuyện như nhận tiền này, nếu là người khác sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Ở thế giới trước kia của cô, không phải có một câu nói rất nổi tiếng sao "Xin hãy dùng tiến tới vũ nhục tôi đi" . Đương nhiên, đây chỉ là một câu nói đùa mà thôi, nhưng dù sao cũng nói lên một sự thật, tiền, loại đồ vật này ai mà không thích? Nhưng với Cố Dã, trực tiếp cho anh tiền chính là đang vũ nhục anh?
Dung Huyên thở dài, nếu đối phương không phải là Cố Dã, quà sinh nhật