Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn
Chương 12: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Nghe thấy cả Boss cũng đều xác nhận trước mắt chỉ còn trên tay Tiêu Lam có sản phẩm, lưu manh xăm mình thơt hổn hển, đôi mắt đỏ đậm tức khắc tỏa định qua, phảng phất như một con trâu đực phẫn nộ.
Giờ phút này, lưu manh xăm mình đã không còn đường lui.
Hắn lại một lần bị Lâm Nghiêm lừa. Sau khi tên kia liên thủ với hắn cướp đi thuốc lá của Tiêu Lam, thừa dịp hai người tách ra tìm Tiêu Lam khắp các phòng thì đánh lén hắn.
Lưu manh xăm mình trăm triệu không nghĩ tới Lâm Nghiêm thế mà có tốc độ nhanh đến như vậy, hơn nữa sức lực so với bề ngoài thoạt nhìn hơn xa nhiều.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, lưu manh xăm mình trực tiếp bị áp đảo. Sau đó bị Lâm Nghiêm vững chắc mà trói lại, nhốt vào két nước, tên gia súc kia trước khi nhốt hắn vào két nước còn dùng lực đập mạnh vào gáy hắn, làm hắn vẫn luôn hôn mê mấy chục phút, hoàn toàn bỏ lỡ thời gian tìm kiếm manh mối.
Hắn không có sản phẩm, tùy tiện chọn một cái trên cơ bản là đi tìm chết, mà trên sân, một sản phẩm duy nhất có tỉ lệ qua cửa thì đang trên tay Tiêu Lam.
Hiện tại bày ra trước mặt lưu manh xăm mình chỉ có một con đường -- cướp đồ của Tiêu Lam, tuy rằng con đường này cũng đồng nghĩa với cướp đi con đường sống của đối phương.
Hắn bóp bóp nắm tay, khớp xương phát ra tiếng giòn vang, thân trên hơi hơi cong lên, bày ra một tư thế dễ bề tiến công, bước chân trầm ổn tiến về phía Tiêu Lam.
Lưu manh xăm mình hùng hổ nói: “Là chính mày giao ra đây hay là tao tự mình tới lấy?”
Hắn hiển nhiên không có từ chỗ Lâm Nghiêm được đến bất luận tin tức gì về sức chiến đấu của Tiêu Lam, bằng không cũng không đến mức tự tin như thế. Rốt cuộc từ hình thể nhìn lên, một thanh niên đầu 1 mét 8 thon gầy và một lưu manh cơ bắp gần 2 mét, ai mạnh ai yếu chẳng lẽ không phải vừa xem hiểu ngay hay sao?
Trên mặt Tiêu Lam lại không có thần sắc hoảng loạn.
Thật ra sớm tại thời điểm lưu manh xăm mình xuất hiện, Tiêu Lam đã trộm viết chữ trên phong thư liên hệ với Lạc.
Sau khi tố chất thân thể trải qua kỹ năng tăng mạnh cũng không bại bởi Lâm Nghiêm. Mà Lâm Nghiêm ưu thế ở chỗ tốc độ, Tiêu Lam chỉ cần đem tốc độ tăng lên tới cùng một cấp bậc như gã, vậy dẫu có chính diện đối đầu với lưu manh xăm mình liên thủ với Lâm Nghiêm cũng không nói chơi. Mà Lạc tỏ vẻ, lấy tố chất thân thể trước mắt của Tiêu Lam thì hoàn toàn có thể thừa nhận tốc độ thêm gấp bốn lần.
Vì thế Tiêu Lam không trả lời khiêu khích của lưu manh xăm mình, cậu trực tiếp mở kỹ năng:
【 Tên: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】
【 Năng lực: Gấp bốn lần tốc độ】
【 Thời gian còn lại: 00:04:59】
Nháy mắt, toàn bộ thế giới trong mắt Tiêu Lam phảng phất như được tua chậm lại, mỗi một động tác của lưu manh xăm mình đối diện đều có vẻ rất chậm chạp, nhưng bà lão qua đường. Tất cả hết thảy trong mắt Tiêu Lam đều là sơ hở, cậu có thể dễ như trở bàn tay mà đánh bại người này.
Sau đó cậu nhanh chóng xông lên phía trước, dẫn đầu khởi xướng tiến công.
Đối mặt nắm tay Tiêu Lam chém ra, lưu manh xăm mình vốn dĩ không quá để ý, lại trong một cái chớp mắt bỗng nhiên cả kinh!!
Đây là tốc độ gì!
Tiêu Lam rõ ràng vừa mới còn ngoài hai mét, nắm tay lại nháy mắt tới trước mặt hắn. Hắn vội vàng giơ tay đón đỡ, lại bị lực đạo này đánh sâu vào đến ngửa ra sau, vội vàng nghiêng người làm tan đi sức mạnh trên tay, đồng thời cảm giác toàn bộ cánh tay hơi tê dại.
Hắn không khỏi trừng lớn mắt, người bây giờ đều là chuyện thế nào vậy?
Đầu tiên là một Lâm Nghiêm sức lực rất lớn, hiện tại lại là người trẻ tuổi nhìn cao gầy này. Tốc độ này quả thực so với Lâm Nghiêm còn nhanh hơn vài phần, góc độ tấn công xảo quyệt, sức mạng thì càng cực lớn, thế nhưng còn đáng sợ hơn cả Lâm Nghiêm.
Lưu manh xăm mình kinh ngạc còn chưa kết thúc, Tiêu Lam đã lại lần nữa tấn công lên.
Dưới kinh nghiệm đánh nhau mà Tiêu Lam tổng kết ra, sấn mi bệnh lấy cái mệnh mi luôn tuyệt đối là đứng hàng đầu, nắm chặt đối phương kinh ngạc thất thần, nháy mắt đi lên bổ thêm vài cái mới là tinh túy.
Tiêu Lam nhanh chóng tung một quyền trực tiếp oanh lên bụng lưu manh xăm mình, đánh đến hắn lảo đảo một cái.
Lưu manh xăm mình chống đứng vững, có ý phản kích.
Vào thời điểm hắn còn chưa phản ứng lại đây, Tiêu Lam đã lên thẳng một cái đầu gối, đánh gãy thế công tiếp theo của hắn, lại thừa cơ nhảg lên một cái đá bay lưu manh xăm mình, đánh đến hắn quỳ rạp xuống đất.
Động tác Tiêu Lam tựa như nước chảy mây trôi, toàn bộ quá trình cả 30 giây cũng chưa tới.
Lưu manh xăm mình quỳ trên mặt đất mặt đầy kinh ngạc, vừa mới nãy đã xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên hắn nằm dưới đất rồi? Sao một thằng tiểu bạch kiểm lại có thể đánh bại hắn được?
Mấy người đứng ngoài bàng quan toàn bộ quá trình, Triệu Tiểu Hà kích động đến đôi mắt như tỏa ánh sáng. Nếu không phải là ngay trước mặt Boss, cô có khả năng sẽ nhịn không được nhảy dựng lên hoan hô “Tiêu ca quá đẹp trai!”, “Tiêu ca ngầu bá cháy!”.
Mà sắc mặt Lâm Nghiêm lại xanh mét, gã nhịn không được che xuống bụng, tựa hồ là nhớ tới hồi ức không tốt nào đó, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Lam tăng thêm cảnh giác và đề phòng không ít.
Dưới ánh mắt khó hiểu kinh ngạc của lưu manh xăm, Tiêu Lam chậm rãi ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Lâm Nghiêm.
Nếu bây giờ không thể thu thập gã một lần, vạn nhất sau khi qua cửa rốt cuộc không bắt được gia hỏa này thì phải làm sao bây giờ? Có thù oán vẫn là báo ngay và luôn tương đối tốt hơn.
Tiêu Lam xoay người, đi về hướng Lâm Nghiêm.
Lâm Nghiêm tức khắc khẩn trương lên, giọng gã có chút khô khốc: “Mày…. Mày làm gì! Không đi trình sản phẩm lên đi, tới tìm tao làm cái gì?!"
Tiêu Lam mắt điếc tai ngơ, cậu đã không còn hứng thú lại cùng Lâm Nghiêm nhiều lời nữa, ngôn ngữ là nhịp cầu câu thông, mà không phải thủ đoạn lừa gạt thậm chí mưu hại mạng người.
Cậu trực tiếp dùng hết toàn lực một quyền đánh úp về phía mặt Lâm Nghiêm, Lâm Nghiêm cũng điều động sức mạnh toàn thân ý đồ né tránh.
Vốn dĩ lấy tốc độ cao hơn người thường của Lâm Nghiêm, né tránh công kích của một người chơi mới tinh rất dư sức.
Lại chưa từng nghĩ, một quyền này dưới toàn lực né tránh của gã vẫn vững chắc mà đấm vào mặt gã, đánh đến cơ bắp trên mặt gã đều lệch sang một bên, mắt kính trên mặt trực tiếp bay ra ngoài, một chiếc răng bay ra khỏi miệng.
“Phịch——” một tiếng, Lâm Nghiêm chật vật té ngã trên đất, lực đạo đánh sâu vào thậm chí làm gã lăn hai vòng trên mặt đất mới dừng lại.
Lâm Nghiêm thật vất vả mới ngừng xu thế quay cuồng, đôi tay gã chống lên mặt đất ý đồ đứng lên. Lại vừa mở mắt ra thì cảm giác toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn, cùng với cơn buồn nôn mãnh liệt và cảm giác ghê tởm.
"Mày… điên ả…. mày ó thể qua cửa òi, còn tìm ao phiềng toái làm cái ì…." Lâm Nghiêm trên mặt đất phẫn nộ nói, lúc này ngũ quan gã vặn vẹo, khóe miệng dính máu, áo vest càng là lung tung rối loạn, đầu tóc giả chải vuốt đến không chút cẩu thả cũng lệch đi, lộ ra Địa Trung Hải phía dưới.
“Vì cái mạng nhỏ liên tiếp bị anh tính kế này, không quá phận đi?” Tiêu Lam từ trên cao nhìn xuống gã, sắc mặt lãnh đạm, “Anh muốn gϊếŧ tôi, còn tận ba lần.”
Khuyên cậu lựa chọn sản phẩm giá