Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn
Chương 13: Qua cửa
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Lâm Nghiêm sợ hãi mà lắc đầu: “Không, không có khả năng……”
Gã đã bắt được nhiệm vụ ẩn, chỉ kém một lần đoàn diệt cuối cùng là gã cơ thể được đạo cụ ẩn, đi lên đỉnh cao nhân sinh, sao có thể thất bại, nhất định là có chỗ nào bị lỗi rồi!
Trương Đông toét miệng, lộ ra hàm răng hàng năm hút thuốc mà cháy đen: “Tôi chỉ biết cho ba lần cơ hội, còn dư thì không bằng ở lại chậm rãi chơi đi!”
Lâm Nghiêm đột nhiên hiểu rõ, cái gì phiếu miễn phí, cái gì thêm một lần tiêu phí, căn bản chính là cái bẫy!
Thông qua ý trên mặt chữ làm người chơi lầm đường, khiến người chơi cho rằng sau khi sử dụng phiếu miễn phí là có thể né qua một lần chọn lựa. Tất cả năm phiếu sau khi được người chơi khác nhau lựa chọn mới có thể kích hoạt, là vì bảo đảm người đạt được trước sẽ không phát hiện ra vấn đề, đây rõ ràng chính là cái bẫy tử vong lớn nhất trong cả trò chơi hoàn chỉnh này!
Mà gã tự cho là thông minh làm những người khác lấy phiếu miễn phí trước, thí nghiệm có thể tử vong hay không, sau đó lại vì muốn ràng buộc mọi người vào mình mà gom đủ năm người, không nghĩ tới đây mới là điều kiện tử vong. Trong trò chơi chỉ có ba lần cơ hội, nhiều thêm một lần lựa chọn căn bản là không có chỗ đặt vào.
Gã quá coi thường Trương Đông, tên Boss thoạt nhìn keo kiệt lại ngu xuẩn này thế mà cũng sẽ thiết trí loại bẫy rập như thế này!
Trương Đông vừa lòng nhìn sắc mặt Lâm Nghiêm đổi tới đổi lui, chuẩn bị giữ lại thưởng thức một hồi, hắn ta chuyển hướng về phía lưu manh xăm mình trước.
Dưới cái nhìn chăm chú của Trương Đông, lưu manh xăm mình phảng phất như đang thấy cảnh tượng gì đó đáng sợ nhất nhân gian.
Đôi mắt hắn dần dần trừng lớn, ánh mắt không hề có tiêu cự, há to miệng dồn dập thở dốc, cơ bắp cả người căng chặt cứng đờ. Hắn tựa hồ là muốn chạy trốn, rồi lại bị vô hình lực lượng cố định tại chỗ, hai chân phí công mà dính trên sàn nhà.
“Ặc……” trong cổ họng lưu manh xăm mình phát ra âm thanh vặn vẹo cọ xát, hắn một bên trừng mắt hư không, một bên vươn tay bóp lấy cổ mình, gân xanh trên cánh tay nổi cộm lên, biểu hiện ra đến tột cùng hắn đã dùng sức lực bao lớn. Chẳng sợ đã mất đi ý thức, sức mạnh trên tay vẫn không hề ngừng lại.
Trước mắt bao người, lưu manh xăm mình cứ như vậy sống sờ sờ tự bóp chết mình.
Đôi mắt tràn ngập tơ máu cơ hồ muốn thoát ra hốc mắt, theo thân thể hắn ngã xuống, ánh mắt thẳng tắp đối diện với mắt Lâm Nghiêm, làm Lâm Nghiêm sợ đến mức không màng hai chân bị thương mà liều mạng bò ra xa.
Lâm Nghiêm dùng tốc độ nhanh hơn 2.75 lần của gã nhanh chóng bò sang bên cạnh, gã muốn cách Boss càng xa càng tốt.
Lại không nghĩ đột nhiên có một đôi chân xuất hiện trên đường gã nhất định phải đi qua, đôi giày trên chân cũ nát, dính đầy vết bẩn. Trong lòng Lâm Nghiêm lộp bộp một cáii, gã ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy gương mặt xanh trắng kia của Trương Đông đang cúi xuống đối mặt với gã, giữa hai khuôn mặt bất quá chỉ cách một bàn tay, mùi hôi hơi thở trên chóp mũi rõ ràng vô cùng.
Trên mặt Trương Đông xả ra một nụ cười tươi, sứt sẹo học theo bộ dáng thân sĩ ngã mũ kính chào Lâm Nghiêm: "Giới thiệu với anh một chút, nhân viên mới của tôi -- tiểu thư mỹ nhân ngư!"
Phía sau truyền đến một tiếng rầm, như là tiếng thứ gì đó phóng vào nước.
Lâm Nghiêm cứng đờ quay đầu lại, gã phát hiện thân mình đang ở khu vực bán cá và hải sản. Nước phía sau bể cá thủy tinh vẩn đục giờ phút này đang quay cuồng, nhìn chăm chú theo gã, chậm rãi có một bàn tay vươn ra. Bàn tay kia bị ngâm có chút trắng bệch, trên tay còn có một chiếc nhẫn khá quen mắt, chỉ là Lâm Nghiêm nghĩ không ra……
Tiếp theo là đỉnh đầu rách nát bị tóc đen trôi nổi bao trùm lấy mặt, bả vai…… Người trong bể nước chậm rãi dán lên tấm kính, ngẩng đầu lên.
Lâm Nghiêm tức khắc cảm thấy như trụy trong động băng, gã rõ ràng nhớ rõ chủ nhân của gương mặt này mắng gã như thế nào, nguyền rủa gã ra sao, đây là —— mặt của cô gái trong cặp tình nhân!!!
Gã nhịn không được rùng mình một cái, xoay người bỏ chạy.
Vừa bò dậy gã vừa hô lớn: “Cô là tự sát, lại không phải tôi gϊếŧ cô!! Cô tìm tôi làm cái gì!!!”
Sau lưng lại truyền đến tiếng nước, tay của cô gái như con rắn vươn ra từ trong nước, duỗi dài đến trình độ không thể tưởng tượng, sau đó bỗng dưng túm lấy chân sau Lâm Nghiêm, sức mạnh trên tay cực lớn, cứ như muốn bóp nát luôn cả xương cốt.
“A ——” Lâm Nghiêm nhịn không được kêu gào thảm thiết, tay của cô gái vừa lúc nắm cái chân gãy của gã, trong lúc mạnh mẽ lôi kéo, chỗ gãy chân phát ra một trận đau đớn tê tâm liệt phế.
Trước đó Lâm Nghiêm nhẹ nhàng một tay lật cô gái ngã nhào ra đất, hiện tại thì Lâm Nghiêm đang bị cô gái đã biến thành quỷ quái, dùng sức mạnh không dung kháng cự kéo đi.
Cô gái trong cặp tình nhân cứ như vậy một đường nài ép lôi kéo, đem Lâm Nghiêm kéo vào bể thủy tinh hẹp hòi. Lâm Nghiêm mãnh liệt giãy giụa trong nước, chỉ là nước lại hạn chế tốc độ của gã rất nhiều, gã gắt gao bắt lấy bể cá thủy tinh bên cạnh không buông tay, giằng co với cô gái.
Lâm Nghiêm hô to với Trương Đông: “Nhiệm vụ ẩn của tôi là anh đưa đúng không!! Tôi chỉ còn kém một lần là hoàn thành rồi, anh đưa tôi một cơ hội nữa đi, bảo cô ta dừng lại đi!!"
Trương Đông chỉ cười, không có phản ứng gì.
Nhưng vào lúc này, trong nước vẩn đục lại duỗi ra một cái tay khác, cường ngạnh mà bẻ từng ngón từng ngón tay Lâm Nghiêm ra. Cái tay kia khá to, trải rộng dấu vết vỡ vụn, bên trên đeo một chiếc nhẫn giống như đúc của cô gái trong cặp tình nhân.
Lâm Nghiêm tuyệt vọng mà mở to mắt, bị bọn họ kéo vào trong làn nước đục ngầu, nước tức khắc mãnh liệt quay cuồng lên, một lát