Sắc mặt của Linh Lan tối sầm lại, một năm trước Trần Bảo Quốc cũng mang mùi nước hoa này về nhà, rõ ràng là một mùi hương rất dễ ngửi nhưng cô chỉ muốn buồn nôn.
Linh Lan lùi về sau vài bước, trên mặt không giấu được sự ghét bỏ, đột nhiên cô nghĩ có khi nào người đàn ông này đã ăn nằm với cô ta trước khi về nhà hay không?
- Ọe…
Linh Lan nghiêng mặt sang một bên làm động tác nôn mửa, Đình Nam trợn mắt quát:
- Cô làm gì vậy hả? Đừng nói với tôi là cô…
Chẳng lẽ cô dính bầu rồi?
- Không đời nào!
Linh Lan cắt ngang lời anh định nói.
- Vừa rồi do tôi ăn quá no nên hơi bị đầy bụng thôi, tôi uống thuốc rồi.
Đình Nam nheo mắt nhìn cô như đang thăm dò xem cô có đang nói dối hay không.
- Tốt nhất nên vậy, cô nên biết thân phận của mình.
Linh Lan hít một hơi thật sâu rồi đáp:
- Tôi không chỉ biết thân phận mà còn nghĩ cho con của mình nữa, tôi sẽ không để nó làm con của anh đâu.
Lúc nói chuyện Linh Lan nhìn thẳng vào mắt của Đình Nam, anh nhận ra cô thật sự rất quyết tâm khi thốt ra những lời này, không hiểu tại sao anh chợt cảm thấy hơi tự ái, chẳng lẽ làm con của anh khiến đứa bé mất mặt lắm hay sao mà cô lại phản ứng thái quá như vậy chứ?
- Đừng có đứng đây nói chuyện tầm phào nữa, ai cho cô lôi mấy thứ này về nhà tôi?
Đình Nam chỉ vào cây đàn dương cầm trong phòng khách, đây là ngày đầu tiên trong nhà anh có thêm người lạ khiến anh luôn có cảm giác khác lạ nhưng lại không biết khác ở chỗ nào, hình như ấm cúng hơn thì phải.
Đình Nam vội lắc đầu giũ bỏ suy nghĩ viển vông kia ra khỏi não, chắc là gần đây anh bận quá nên sinh ra ảo giác mà thôi.
Linh Lan bẻ ngón tay đáp:
- Nếu anh không thích thì ngày mai tôi sẽ chuyển cây đàn vào phòng của tôi, khuất mắt rồi chắc anh sẽ không khó chịu nữa.
Đình Nam nhăn mặt, không phải anh khó khăn không cho cô mua đồ, chỉ là anh muốn cảnh cáo cô không được tùy tiện quyết định chuyện trong căn nhà này thôi.
- Thôi, cô tưởng phòng cô to lắm sao? Đừng lắm chuyện nữa, theo tôi lên phòng.
Dứt câu anh kéo cô lại gần, bàn tay to lớn bóp chặt bờ mông căng tròn của cô, cách một lớp áo ngủ bằng lụa, cảm xúc trơn mịn khiến vật nam tính của anh bắt đầu ngóc đầu dậy.
- Khoan đã, tôi có nấu chè hạt sen táo đỏ, anh ăn một chén đi để tôi dọn.
Linh Lan đẩy Đình Nam ra, hôm nay Chí Hòa bị đau bao tử, cô nấu một nồi chè hạt sen táo đỏ cho thằng bé ăn, còn dư một ít cô định ăn nhưng do không hảo ngọt nên vẫn còn để trong nồi, bây giờ nếu anh xử lý giúp cô thì tốt biết mấy.
Không đợi Đình Nam từ chối, Linh Lan đã nhanh tay đi vào nhà bếp hâm nóng chè lại rồi múc ra đặt trước mặt anh.
Nhìn chén chè nóng hổi trước mặt, Đình Nam hơi thất thần, mấy hôm nay dạ dày anh không tốt, đến bây giờ vẫn còn hơi đau âm ỉ, ngay cả Á Hân cũng không nhìn ra, tại sao cô lại biết?
Đình Nam nhìn cô, lạnh giọng nói:
- Nhiệm vụ của cô là dạng chân khi tôi muốn, đừng làm mấy trò vô bổ này lấy lòng tôi.
Linh Lan chớp chớp mắt đáp:
- Tôi lấy lòng anh bao giờ? Tôi nấu dư nên muốn anh ăn thôi, anh không ăn thì đưa tôi.
Nói xong cô giơ tay ra định bưng chén chè đi thì bị anh cản lại, anh cầm muỗng lên múc một ít chè bỏ vào miệng, vị ngọt dịu lập tức lan tỏa khắp đầu lưỡi.
- Đây là chè cô nấu thật à? Không phải đi mua ở bên ngoài rồi tự nhận mình nấu để tôi có ấn tượng tốt đó chứ?
Linh Lan bẹp môi, cô thật sự cạn lời với độ ảo tưởng của người đàn ông này rồi, tại sao cứ nghĩ cô lấy lòng anh vậy?
- Tùy anh nghĩ gì, à mà trưa mai anh có về không? Tôi nấu cơm luôn cả phần anh nhé.
Đình