Nghe vậy, Tề Bạch Ân không hề do dự: “Mẹ.”1
“Ngoan, đi vào học đi.”
“Dạ.”
Cuộc nói chuyện ngày hôm ấy nhanh chóng kết thúc, rất lâu sau Hạ Dương mới biết được mình bị chính tay mẹ đẻ bán cho giặc hưởng dụng.
*******
Trở lại lớp học, Tề Bạch Ân đối với ai cũng chưng ra cái mặt lạnh như tiền, nhưng khi nhìn Hạ Dương thì ánh mắt lại dịu dàng vô đối.1
Thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ thi, nhờ sự kèm cặp của hắn mà giờ đây Hạ Dương đã tiến bộ khá nhiều.
Lúc trước kiểm tra trắc nghiệm cậu toàn lụi đại, nếu là tự luận thì bỏ giấy trắng, vậy mà giờ đây đề bốn câu Hạ Dương làm được ít nhất hai câu, điều này khiến cậu vô cùng vui sướng.
Hôm ấy, Bát Quái Đảng rủ cậu xuống sân trường than thở, vì đa số thành viên đều học dốt, chỉ có Tiểu Tam và Tiểu Thất học giỏi, thế nên giờ đây dưới sân trường đang diễn ra tiết mục hai kèm năm, Hạ Dương thì ngồi một bên chăm chú làm bài tập Tề Bạch Ân giao.
Cậu tập trung đến mức không biết một cô gái đã lại gần mình từ lúc nào.
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
“Chào… chào đàn anh.”
Trên người cô gái có mùi hương thoang thoảng vô cùng dễ ngửi, Hạ Dương buông bút xuống, ngước lên nhìn.
“Có chuyện gì sao?”
Cô bé đỏ mặt, ngượng ngùng chìa bức thư màu hồng phấn trên tay ra, đưa cho cậu.
Cô vừa run rẩy vừa nói: “Em là Thúy Hồng lớp 10A7, em… từ ngày đầu đến trường đã cảm mến anh, em rất thích sự mạnh mẽ của anh…”
Cô bé ngập ngừng nửa úp nửa mở, nhưng chỉ cần nhiêu đó thôi Hạ Dương cũng đủ hiểu mục đích của cô rồi.
Đám Bát Quái Đảng kế bên không ngừng “ồ” lên.
“Đại ca, bé nó xinh quá kìa, anh đồng ý đi.”
“Đồng ý đi anh, cho tụi em có chị dâu với.
Chứ anh ế quài không khéo người ta lại nghĩ anh là gay mất.”
Không hiểu sao khi nghe đến từ “gay”, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên thân ảnh của ai kia, một thiếu niên cao lớn sở hữu đôi mắt đỏ tà mị và gương mặt lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút.
Hạ Dương nhanh chóng xua hình ảnh trong đầu đi, quả là tà đạo, cậu thẹn quá hóa giận quay sang quát đám đàn em: “Mẹ bà, tụi bây im đi, nói nhảm cái gì đó? Tao đây trai thẳng trăm phần trăm.”
Nói xong, cậu mỉm cười, nhẹ nhàng quay sang từ chối cô bé kia: “Anh xin lỗi, nhưng mà hiện tại anh chưa muốn nghĩ đến chuyện yêu đương.
Anh muốn học hành đạt 70 điểm hơn.”
Thúy Hồng khó tin nhìn cậu, ánh mắt như muốn nói: Anh là trùm trường nổi tiếng học dốt mà nay lại đòi chăm học á?1
Dù suy nghĩ thì như vậy thế nhưng trên gương mặt cô bé vẫn thoáng nét đượm buồn: “Không sao… vậy chờ thi giữa kỳ xong thì anh có thể…” Chấp nhận lời tỏ tình của em không?
Nhưng không để Thúy Hồng nói xong, một bóng dáng cao lớn đột ngột xuất hiện từ đằng sau, không nói không rằng đi đến ngồi cạnh Hạ Dương, lạnh lùng nhìn cô bé.
“Cậu ấy đang ôn thi, đừng làm phiền.”
Thật