Cả hai chạy một quãng rất xa, cũng chẳng biết vì lý do gì nhưng Hạ Dương chỉ biết nắm tay Tề Bạch Ân, dắt hắn chạy cùng mình thôi.
Đích đến là lớp học, nhưng còn chưa kịp đặt chân lên cầu thang thì Tề Bạch Ân đã đảo khách thành chủ, nắm lấy tay Hạ Dương kéo cậu chạy về hướng sân sau.
Đây là nơi bắt đầu của câu chuyện, cũng là nơi mà hắn phát hiện ra sự kỳ lạ của Hạ Dương.
Sau một quãng đường dài, cả hai đứng dưới bóng râm không ngừng thở dốc.
Sân sau vắng tanh không một bóng người.
Hạ Dương tức giận chỉ tay vào mặt Tề Bạch Ân: “Cái thứ đào hoa nhà cậu, cô bé chỉ vừa gặp cậu một lần là thích luôn.
Mang gương mặt họa thủy đó đi câu dẫn ai vậy hả?”
Tề Bạch Ân nhướn mày nhìn cậu, khóe môi câu lên đầy ý vị.
“Nhìn… cậu nhìn tôi cái gì?” Không hiểu sao đột nhiên Hạ Dương cảm thấy ngượng ngượng, cậu thẹn quá hóa giận: “Tôi… bộ tôi nói không đúng sao?”
Đôi mắt đỏ vẫn nhìn chăm chăm cậu, giống như cả thế giới của hắn đều là cậu.
“Không, cậu nói đúng, quả thật tôi có một gương mặt họa thủy.
Nhưng người mà tôi muốn câu dẫn lại không phải là cô bé đó.” Hắn cong môi, cười cười nhìn cậu: “Cậu biết người mà tôi muốn quyến rũ là ai không?”
Hạ Dương biết câu hỏi này có bẫy, cậu nuốt nước miếng, bỗng dưng cảm thấy Tề Bạch Ân trước mắt quá nguy hiểm, lời ra khỏi miệng nhưng cậu không thể nào nói rõ ràng được.
“Tôi… sao tôi biết được cơ chứ! Nhưng mà việc cậu thích ai, muốn quyến rũ ai vốn đâu… đâu có liên quan đến tôi.”
“Thật sao?”
“Thật!”
Hắn nhẹ nhàng tiến gần cậu hơn nữa: “Cậu không muốn hỏi người ấy là ai sao?”
“Không…” Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Dương ngay lập tức nhìn thấy sắc mặt của Tề Bạch Ân trầm xuống, đôi mắt u ám như vực sâu không đáy.
Tuy không biết vì sao vị đại gia này lại không vui, thế nhưng Hạ Dương vẫn bắt được sóng mà kịp thời đổi lời nói: “Không phải là không muốn biết.
Vậy… người mà cậu thích là ai?”
Nghe cậu nói vậy Tề Bạch Ân mới nhoẻn miệng cười, hắn để hai tay ra sau lưng, dáng vẻ thong dong, vô cùng thiếu đánh.
“Cậu đoán xem.”
“Ơ?” Hạ Dương ngốc luôn: “Này, cậu chơi tôi đấy à?”
“Tôi cũng muốn chơi cậu lắm, nhưng sắp thi rồi nên cậu phải chăm chỉ học hành.” Đột nhiên hắn ghé sát vào tai Hạ Dương, giọng nói trầm ấm thì thầm: “Sau đó muốn chơi kiểu nào tôi cũng chiều cậu.”
Hạ Dương: “...”
Giờ cậu chạy thì có kịp không?
Thấy gà con sợ hãi như vậy, Tề Bạch Ân liền vô cùng thỏa mãn.
Nhưng hắn không dám bắt nạt cậu quá nhiều vì sợ cậu chạy mất.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Tề Bạch Ân không kề sát vào Hạ Dương nữa, đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Ngoan, đi vào lớp thôi.”
Hạ Dương:?
“Ai ngoan hả? Cậu mới ngoan, cả nhà cậu đều ngoan!!”
Hạ Dương tức giận hất tay hắn ra, chạy thẳng một mạch về lớp.
*******
Người ta nói không có gì trôi qua nhanh bằng thời gian, quả thật không sai, mới đó mà đã đến ngày học sinh cả trường THPT Nhất Sinh lên dĩa.
Không khí phòng thi vô cùng căng thẳng, danh sách phòng được