Biết làm sao được.
Mô hình máy bay đó Chu Mẫn đã chán rồi.
Không muốn đặt trong phòng của mình đâu.
Chu Mẫn nuốt một ngụm nước bọt.
- Chú uống sữa đi, nhanh uống lúc còn nóng.
Chu Mẫn thấy Tử Minh vẫn còn ôm chăn của mình trong lòng thì liền đưa tay.
Tử Minh uống hết ly sữa còn tưởng cô muốn đem xuống phòng bếp liền đưa cho Chu Mẫn.
Chu Mẫn bất đắc dĩ cầm hai ly sữa đã uống hết đem vào phòng bếp, lúc đi cả người cũng không còn sức lực hết loạng choạng bên này đến loạng choạng bên kia.
Hai người ăn xong cơm chiều Vân Viên mới lái xe đến, nhìn thấy Tử Minh với Chu Mẫn liền kêu một tiếng, ông chủ với phu nhân.
Chu Mẫn đẩy Tử Minh đến bên cạnh xe, không nhờ Vân Viên mà đỡ Tử Minh lên còn khom người cài dây an toàn cho hắn.
Chu Mẫn cài xong mới xếp gọn lại xe lăn đặt ở cốp sau, động tác liền mạch mà leo lên chỗ bên cạnh Tử Minh.
Vân Viên hơi ngẩn ra, Tử Minh thật sự không nhẹ, vậy mà nói đỡ lên là đỡ?
Lúc trước Vân Viên mỗi ngày đều dành ra ba tiếng để đến phòng tập, tập ba tháng mới có thể xem như đỡ nổi Tử Minh, đến bây giờ vẫn còn tập nếu không chỉ sợ không đỡ nổi hắn lên xe.
Không nghĩ tới, một người thoạt nhìn gầy hơn Vân Viên một vòng sức lực lại lớn như vậy.
Vân Viên thở dài một hơi.
Đây chính là sức lực của tình yêu.
Chu Mẫn thấy Vân Viên vẫn không có dấu hiệu leo lên xe liền kéo cửa xe xuống.
- Cô không lái xe hả?
Vân Viên mất mấy giây mới kịp phản ứng, mà gật đầu, y leo vào ghế lái, khởi động xe lái khỏi biệt thự.
Chu Mẫn gần đây mới lĩnh ngộ được cảm giác ăn no xong liền ngủ sẽ thoải mái hạnh phúc đến cỡ nào, Chu Mẫn ngồi trên xe đầu gật qua trái qua phải đụng vào cửa sổ xe mới giật mình mà ngồi thẳng.
Tử Minh thấy cảnh này liền lên tiếng:" Buồn ngủ?"
Chu Mẫn ngáp một cái dài:" Tôi gần đây bị thiếu ngủ.
"
Tử Minh:" Thiếu ngủ? Sáng 9h rời giường buổi trưa ăn xong liền ngủ một giấc 3 tiếng, ăn cơm chiều xong lại ngủ thêm nửa tiếng, tối 11h30 lên giường, thật sự thiếu ngủ?"
Chu Mẫn lúc đầu còn tưởng bản thân mất ngủ, hoá ra cũng không mất ngủ gì mấy.
Nhưng nếu không mất ngủ tại sao cô lúc nào cũng buồn ngủ chứ?
- Tôi mất ngủ thật mà, ăn xong liền buồn ngủ.
- Cô thật sự học đến đại học? Kiến thức cơ bản như vậy cũng không biết được nhỉ?
Chu Mẫn phụng phịu nhích lại gần Tử Minh.
- Kiến thức cơ bản tôi không để ý, tôi thích kiến thức nâng cao.
- Sau khi ăn no Insulin thúc đẩy quá trình tăng Serotonin và Melatonin phủ sóng toàn não bộ và gây cảm giác buồn ngủ.
Chu Mẫn nghe xong liền mờ mịt nhìn Tử Minh.
Tử Minh hờ hững đáp:" Kiến thức nâng cao.
"
Chu Mẫn:" Tôi đột nhiên cảm thấy thích kiến thức cơ bản hơn, kiến thức cơ bản là tuyệt vời nhất.
"
Tử Minh không đáp lại, xoay mặt ra bên ngoài cửa sổ.
Chu Mẫn nhìn được một lúc, hai mắt như dính vào nhau làm cách nào cũng không mở lên nổi, cuối cùng vẫn nhắm mắt đầu đặt lên vai Tử Minh mà ngủ.
Tử Minh thấy vai mình đột nhiên bị thứ gì đó nặng đè xuống, lúc nhìn lại liền thấy Chu Mẫn thở đều đều đặt đầu lên vai hắn.
Tử Minh không đẩy ra cứ duy trì tư thế như vậy cho tới biệt thự Chu gia.
Xe vừa dừng Chu Mẫn đúng lúc vừa dậy, mơ màng dụi mắt leo xuống lấy trong cốp ra chiếc xe lăn, mới đỡ Tử Minh xuống.
Động tác này như đã luyện tập qua nhiều lần, khuôn mặt hít thở không thông vì nặng cũng không có, Vân Viên ở bên cạnh nhìn thấy liền đập đầu lên cửa kính xe.
Sức mạnh tình yêu đúng là khủng khiếp, biếng còn người bình thường thành lực sĩ.
Chu Mẫn đẩy Tử Minh đi vào.
Bên trong Chu lão gia khẩn trương mà đi qua lại, Chu Lạc ngồi một bên cảm thấy ba như vậy liền cảm thấy ghét Chu Mẫn nhiều hơn.
Trước giờ Chu lão gia chưa từng khẩn trương đến mức đi qua lại như vậy.
Chu Mẫn hơi khom người xuống vờ như chỉnh thảm lông trên chân của Tử Minh, nhỏ giọng nói.
- Một lát bọn họ yêu cầu thứ gì, chú tuyệt đối không được đồng ý, muốn hỏi gì thì về nhà tôi cho chú hỏi.
Chu Mẫn nói xong liền đứng thẳng dậy, đẩy xe về phía trước.
Chu lão gia nhìn thấy Chu Mẫn đẩy Tử Minh vào liền đi tới, cả khuôn mặt đều viết rõ hai từ " Giả Tạo.
"
- Hai đứa kết hôn lâu như vậy rồi sao bây giờ mới trở về? Nếu không phải ta điện hai đứa cũng không về luôn đúng không?
Tử Minh chưa gọi ông một tiếng ba, ông đã muốn nhận luôn đứa con rể này.
Đúng là chẳng ra làm sao.
Tử Minh cau mày gật đầu xem như chào hỏi.
Chu Mẫn:" Gần đây tôi rất bận, tôi ngồi một lát liền đi ngay.
"
Đàm Linh với Chu Lạc cũng đứng ở một bên.
Chu lão gia nghe lời này nụ cười trên mặt hơi biến dạng nhưng vẫn cố giương khoé miệng lên.
- Ta không trách