Tôi Ghét Anh ... Đồ Con Riêng!

Chương 7


trước sau

Sinh nhật của cô Ngọc, chú Hùng không tiếc tiền tổ chức bữa tiệc hoành tráng cho cô, một phần nữa là cái thai trong bụng cô là con trai. Vậy là sau bao ngày tháng mong mỏi chú Hùng rốt cuộc cũng có một đứa con trai. Trong bữa tiệc tôi không thấy cô Thu đâu, hỏi ra mới biết cô đã bỏ về nhà ngoại. Từ ngày biết cái thai là con trai, chú Hùng liên tục ở bên cạnh vợ hai, khi cô Thu bị ốm, chú cũng mặc kệ, chỉ chăm chăm mua đồ sơ sinh. Càng nghe tôi càng thương cô Thu nhiều hơn, hoá ra tình yêu là như vậy. Đau đớn, ngọt bùi đều không phải do mình quyết định.

"Thư, lấy cho chú tập giấy ăn." Chú Hùng đang bận tiếp khách bởi vậy mới có chuyện sai vặt tôi.

Khi ấy tôi đang xem phim rõ hay, mặt phũng phịu không chịu hợp tác nhưng chân vẫn nghe lời chạy lên tầng hai. Cầm tập giấy ăn trên tay tôi định bước xuống thì bất ngờ một ý định nảy lên. Chẳng là phòng của Nguyễn Mạnh Tuấn ở ngay bên tay phải, tôi chỉ là rất muốn xem xem phòng của hắn được bố trí, bày bừa như nào? Nếu như bừa bộn, ở bận thì càng tốt bởi vì tôi sẽ nhân cơ hội này hạ bệ hắn. Nói là làm tôi ngang nhiên bước vào phòng hắn, chỉ thấy một căn phòng gọn gàng, ngăn nắp, với tông màu trắng xanh làm chủ đạo, nhiệt độ trong phòng cũng thoải mái, dễ chịu hơn hẳn dưới tầng một.

Không ngờ Nguyễn Mạnh Tuấn lại thuộc tuýt người sạch sẽ, điều này khiến tôi thất vọng toàn tập. Trên giá sách của hắn có không ít truyện ngôn tình, loại người khô khan như hắn mà cũng thích đọc ngôn tình a? Khó hiểu thế. Tôi thuận mắt lấy quyển Đạo tình của Chu Ngọc,
khổ nỗi chiều cao có hạn, vớ chưa tới giá sách ngăn thứ ba thì người và tủ sắp đổ tới nơi. Tôi xanh mặt "ú","ới" vài câu rồi phó mặc cho số phận. Khi chuẩn bị đổ Nguyễn Mạnh Tuấn lao ra nhanh như một tên lửa, hai tay hắn giữ chặt cái tủ và đặt lại như chỗ cũ. Hoàn hồn lần hai, lúc này tôi mới để ý hắn chỉ quấn một chiếc khăn mỏng để che đi bộ phận phía dưới. Thậm chí tóc ướt vẫn còn nhỏ giọt xuống phần ngực. Hoá ra hắn có sáu múi, vậy mà bấy lâu nay tôi không biết.

"Chị không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Thiết nghĩ liêm sỉ gì tầm này nữa mà kể cả khi vẫn còn một chút xíu, tôi sẵn lòng vứt sạch. Trời ơi bắp tay cuồn cuộn, cơ bụng sáu múi phập phồng cộng với tiếng thở mạnh của hắn như đang vẫy gọi tôi vậy.

Tôi không tự chủ được đặt tay lên ngực hắn rồi bóp bóp, cảm giác phê tới tận xương tuỷ. Hắn bất ngờ với hành động của tôi nhưng không hề chống đối ngược lại còn đứng im để mặc cho tôi sờ mó lung tung. Chỉ đến khi bên ngoài có tiếng gọi thúc giục của chú Hùng, tôi mới ý thức được vội vàng bỏ ra, hắng giọng:"Cháu xuống ngay đây." Lúc chuẩn bị xuống nhà bởi vì quá xấu hổ, tôi liền thỏ thẻ,"Cảm ơn vì đã cứu tôi."

Hắn mỉm cười, đáp lại:"Không có gì." Tim tôi lỡ nhịp, chẳng lẽ nên đề nghị đồng chí Nguyễn Mạnh Tuấn không được phép cười như thế nữa bằng không sẽ xảy ra án mạng mất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện