Khuôn mặt say quắc cần câu
Buổi tối Hoa Lao vẫn như cũ không có chuyện gì làm, nằm dài trên ghế sofa êm ái đọc tạp chí, thi thoảng được tiểu thiếu gia Ngao triệu hoán thì vui vẻ chạy tới, bị chà đạp lăn lộn xong lại quay về nằm tiếp…
Nhàm chán quá cho nên Hoa Lao bắt đầu tào lao thiên đế: “Sếp Ngao, xem này xem này xem cái này này!” Anh giơ tạp chí lên, Ngao Giao liếc mắt nhìn thấy một tấm hình màu sắc sặc sỡ, là quảng cáo của một mẫu đồng hồ nam. Hắn “Ừ” một tiếng thể hiện mình đã thấy, vì thế Hoa Lao tiếp tục kích động nói: “Sếp không biết đâu, lần trước tôi có thấy phiên bản cũ của chiếc này ở XX, đắt xắt ra miếng nhưng siêu đẹp! Em trai tôi thích lắm, nói mới nhớ sếp Ngao có biết cái này giá bao nhiêu không?” Không đợi Ngao Giao trả lời, Hoa Lao đã tự nói tự đáp: “Nhất định là cũng rất đắt, ôi trời, sắp đến sinh nhật thằng bé rồi, muốn mua tặng nó một cái quá.”
Ngao Giao liếc anh: “Sinh nhật tôi cũng sắp đến rồi.”
Hoa Lao ngạc nhiên nói: “Thật hả thật hả, ngày sinh của sếp gần với em tôi thật.”
Ngao Giao hừ một tiếng: “Tôi cũng rất thích cái đồng hồ kia.”
Hoa Lao: “…”
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi. Ngao Giao dần dần giận tím mặt, cắn răng quát: “Sao cậu không nói gì, chẳng phải cậu nhiều lời lắm sao?!”
Hoa Lao ngoan ngoãn ngồi thẳng, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc đáp: “Sếp Ngao muốn nghe gì, tôi nói sếp nghe.”
Ngao Giao: “… Nói