Hoa Lao hồn bay phách lạc đứng đánh bọt sữa trong phòng nghỉ, đến Ngao Giao đi vào lúc nào cũng chẳng biết. Chỉ thấy bên vai chợt nằng nặng, hóa ra Ngao Giao gác cằm lên, khẽ nói: “Cậu đánh nát Chopper của tôi rồi, phải đền tôi.”
Khóe miệng Hoa Lao giật giật, bàn tay nhanh nhẹn đánh bọt một lần nữa, chẳng mấy chốc khuôn mặt sống động như thật của Tony Tony Chopper đã được vẽ lên bề mặt cà phê. Nhưng Ngao Giao vẫn chưa hài lòng lắm, nhỏ tiếng bảo: “Mũi của nó phải màu xanh da trời.”
Hoa Lao: “… Sếp Ngao, cái này hơi khó…”
Biểu cảm trên mặt Ngao Giao như muốn nói “Đồ phế vật trình gà”, hắn hừ một tiếng rồi cầm cốc cà phê, miễn cưỡng: “Đành uống tạm vậy.”
Hoa Lao: “…”
Ngao Giao cẩn thận uống cà phê, bởi vì mím môi nên bọt sữa dính bên mép hắn thành một vòng tròn trắng mịn. Hoa Lao đứng bên cạnh nín nhịn đã lâu, cuối cùng chịu hết nổi mới cẩn thận nói: “Sếp Ngao… Vụ hợp đồng… Tôi, tuy là tôi biết password, nhưng, nhưng tôi thật sự không…”
“Tôi biết không phải cậu làm.” Ngao Giao ngắt lời anh, cau mày đưa trả cốc cà phê: “Chopper hỏng rồi, làm con mới đi.”
Hoa Lao: “…”
Ngao Giao hừ một tiếng, nhìn anh vô cùng khinh bỉ: “Tôi vẫn rất tin tưởng cái IQ lẹt đẹt kia của cậu.”
Hoa Lao: “…” IQ thấp thì sao nào?! IQ anh cao rồi có làm được Chopper không?!!
Ngao Giao mang tâm tình vui sướng nhìn Hoa Lao phụng phịu chà đạp đống bọt sữa, vừa quan sát vừa ý kiến ý cò không dứt, gì mà “Cho mũ cao hơn chút”, “Tôi muốn Chopper giơ tay chữ V”, “Vẽ mắt híp lại đi”…
Rốt cuộc thì Hoa Lao không thể chịu đựng được nữa, oán giận nói: “Sếp Ngao, sếp rảnh lắm à?! Chẳng phải sếp muốn làm lại bản hợp đồng mới sao? Cứ thế này