TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 48: Được mỹ nữ ưu ái
Dịch: Huymakao[LH]
Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Sử Hạo bất đắc dĩ cười cười, đợi Sử Thanh đi rồi, hắn ngồi xuống, thấy trong phòng học chỉ còn lại rất ít “nhân chứng”, hắn do dự một lúc, rốt cục cũng vươn tay ôm lấy bả vai Trần Thơ Lôi, nửa bên mặt áp sát xuống mặt bàn, nhìn chằm chằm vào con bé, Trần Thơ Lôi hôm nay mặc một chiếc áo vest màu phấn hồng, nét vô tư đáng yêu của nó làm cho người ta có chút cảm giác ngây ngô bụ bẫm, đây là loại con gái mà người ta luôn luôn muốn che chở, loại cảm giác yếu đuối này khiến Sử Hạo muốn ôm nó vào lòng. Sử Hạo nhìn hồi lâu vào đôi môi đỏ mọng mê hoặc của nó, nhẹ giọng hỏi:
- Thơ Lôi, tìm anh có chuyện gì?
Trần Thơ Lôi không nghĩ tới Sử Hạo lại bạo gan đến như vậy, ở ngay trong lớp, cũng dám ôm mình, nó vừa thẹn vừa hoảng, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng và ngọt ngào, nó không tránh không né khỏi vòng tay Sử Hạo, nỉ non nói:
- Hạo ca, trời lạnh rồi, cái này... cái này tặng cho anh.
Con bé cẩn thận lấy từ trong túi sách ra một hộp quà được gói gém rất xinh xắn, cắn đôi môi đỏ, ngượng ngùng đưa cho Sử Hạo.
Sử Hạo nhận hộp quà từ tay nó, vừa mở ra nhìn, liền phát hiện thấy một chiếc khăn quàng cổ bằng len màu trắng tinh, sợi len mềm mại mịn màng. Một luồng tình cảm ấm áp từ sâu tận đáy lòng hắn, ngắm bàn tay nhỏ bé không ngừng vân vê góc áo, ánh mắt ngại ngùng, rối loạn không ngừng quan sát vào vẻ mặt mình của Trần Thơ Lôi, hắn bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Sống hơn chục năm rồi, ngoại trừ Phương thúc và bà nội, đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho hắn, cũng là lần đầu tiên có người quan tâm đến hắn, xem hắn đang nóng hay lạnh, không nghĩ tới Hạo ca ta cũng có được hôm nay, hết thảy chuyện xưa đều đã là dĩ vãng, dĩ vãng chỉ có thể hồi ức, còn hiện tại mới đáng giá để chúng ta quý trọng.
Sử Hạo đưa tay cầm lấy khăn quàng cổ, đột nhiên dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trần Thơ Lôi, hơi lạnh lẽo, nhưng trơn láng dị thường. Thân thể mềm mại của Trần Thơ Lôi không khỏi giật nảy mình, tựa như kinh ngạc, tựa như vui mừng, quay đầu nhìn về phía Sử Hạo. Kể từ lúc Sử Hạo vì chuyện của nó mà nổi giận không thể kiềm chế, trong lòng Trần Thơ Lôi đã khắc sâu một khuôn mặt với nụ cười tà ác, không nghĩ tới hôm nay, chủ nhân của khuôn mặt đó lại đang chủ động cầm lấy bàn tay mình. Tay của hắn hơi thô ráp, nhất định là đã phải chịu rất nhiều khổ cực.
Sử Hạo kéo Trần Thơ Lôi lại gần, khe khẽ thì thầm vào tai con bé:
- Thơ Lôi, cảm ơn em.
Sử Hạo vẫn cho rằng bản thân rất biết cách ăn nói, thế nhưng, chính vào thời khắc này, ngoại trừ câu cảm ơn chân thành ra, hắn cũng không biết nên nói cái gì.
- Hạo ca...
Hai tay Sử Hạo ôm lấy bờ vai Trần Thơ Lôi, nhìn thật sâu vào đôi mắt xinh đẹp, hỏi:
- Làm sao vậy?
- Không, không có gì.
Trần Thơ Lôi cúi đầu nũng nịu nói, thanh âm nhỏ bé gần như không thể nghe thấy, vẻ nhàn nhạt ửng hồng từ gương mặt lan ra đến tận cổ.
Sử Hạo ngẩn ngơ, nhìn bộ dáng con bé cũng có thể đoán được nó muốn nói gì, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, hắn đối với địch nhân thì tàn nhẫn, nhưng cũng vẫn chỉ là gã học sinh trung học chưa có một chút kinh nghiệm về yêu đương.
Mong muốn dục vọng đã bao ngày qua của Sử Hạo đến lúc mấu chốt vậy mà lại thành "hành quân một cách lặng lẽ", lần đầu tiên hắn không làm ra chuyện gì đó được cho là đặc biệt. Mỗi người khi đối mặt với cô bé ngây thơ, e lệ như thế đều khiến cho người ta có chút động tâm, dưới tình huống như vậy có thể sẽ không muốn làm ra những việc xấu xa, trái với luân thường.
Hai người đi tới phòng ăn dùng cơm, xong xuôi, lúc đi ra trên mặt Trần Thơ Lôi không thể che dấu nổi vẻ e thẹn và vui sướng.
Sử Hạo nói:
- Thơ Lôi, còn lâu mới tới giờ học, em định đi đâu?
- Hmm…. Em định rủ Tiểu Thanh đi chơi, Hạo ca, gặp lại sau nha.
Trần Thơ Lôi cười đùa rồi rời đi.
Sử Hạo cười cười, đi về phía cổng trường học, mới vừa đi tới cổng, Sử Hạo thầm nghĩ "hỏng rồi, phiền toái lại tới rồi".
Một chiếc xe van màu trắng dừng trước cổng trường học, hai gã to con mặc âu phục màu đen, đeo kính mắt màu đen theo cửa sau chui ra, khá lắm, tư thế so với xã hội đen giống y chang. Các học sinh đứng gần đó còn tưởng rằng kế tiếp chính là màn rút đao rút kiếm đâm chém tơi bời, rối rít chỉ sợ không tránh kịp, chạy mất dép, chọn lựa phương pháp "ngắm nhìn" từ xa, song lại chỉ thấy có một cô bé kiều diễm bước ra từ trong xe.
Yến Tịnh vừa ra khỏi xe, đã thấy Sử Hạo rón ra rón rén quay lưng rút lui, tiểu lưu manh, còn muốn chạy sao. Yến Tịnh tiến lên nắm lấy áo Sử Hạo kéo ra ngoài cổng trường:
- Ngươi định trốn đi đâu, đi theo ta.
- Buông ra, buông ra, ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, kéo qua kéo lại như này còn ra thể thống gì nữa, nam nữ thụ thụ bất thân,