Quyển 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 49
Chuyện văn thơ giữa Lưu manh và Hoa khôi
Người dịch: [VIP]
Nguồn: Tàng Thư Viện
Đông Sơn Nhất Trung, một trong ba trường cao giáo (trường cao đẳng của TQ- dịch giả) đứng đầu huyện Đông Sơn, với lực lượng giáo viên hùng hậu còn cao hơn cả Đông Sơn Nhị Trung một bậc, cộng thêm chế độ, điều lệ quản lý nghiêm ngặt khiến tài tử thi vào Nhất Trung sau này ra ngoài có cơ hội rất lớn bước chân vào mười trường đại học hàng đầu. Thứ xuất sắc nhất của Đông Sơn Nhất Trung đó chính là CLB võ thuật, trong cuộc so tài võ thuật mỗi năm một lần của toàn huyện đều đạt được thành tích kinh người, Nhị Trung mấy năm qua luôn luôn bị Nhất Trung đè đầu cưỡi cổ, trở mình không được.
Sử Hạo ngồi trên xe trở nên nhạy bén hơn nhiều, cảnh giác nhìn bốn thằng vạm vỡ bên trong, vẫn duy trì trạng thái đề phòng cao độ, từ da thịt u cục toàn thân cùng ánh mắt lóe ra tinh quang, nhất định là bọn lão luyện, tiểu thư này lai lịch rốt cuộc là gì, đi đi về về đều có đám vệ sĩ đưa đón, chẳng lẽ có nhiều cừu gia lắm? (cừu gia: kẻ thù-dịch giả)
Một tay Sử Hạo vắt vào cửa xe, hắn đã nghĩ kĩ lắm rồi, chỉ cần bốn thằng cơ bắp này có một chút hành động gây rối, hắn sẽ nhảy khỏi xe chạy ngay.
Yến Tịnh nhìn thần thái cảnh giác tựa như con nhím toàn thân phòng bị của hắn không khỏi cảm thấy tức cười, thật chẳng hiểu gã tiểu lưu manh này làm thế làm gì, đáng yêu quá đi.
Chiếc xe van (xe van: xe con mình dài) chậm rãi dừng lại trước cổng trường Đông Sơn Nhất Trung, Đông Sơn Nhất Trung không hổ danh là trường học số một tại Đông Sơn huyện, cổng lớn trường học rộng hơn Nhị Trung rất nhiều, hai bên là các đóa hoa nhỏ xinh đẹp kiều diễm, mùi thơm tứ phía, bởi kiến thức Sử Hạo vốn nông cạn, cũng chẳng rõ đống hoa đó là hoa gì.
Trước cánh cổng trường đủ sức chứa được năm chiếc xe tải đứng song song, học sinh qua lại không dứt, Sử Hạo trước tiên chạy ra khỏi xe, dưới trời xanh mây trắng hít thở luồng không khí đục ngầu tạp nham của khói xe hơi phun ra, cuối cùng đã trông thấy bầu trời, cảm giác thật sự là con m* nó thích a.
Nhìn Yến Tịnh điềm tĩnh ưu nhã chui ra từ trong xe, Sử Hạo lại buồn bực, đi đi về về có bốn tay vệ sĩ đưa đón, theo lý mà nói ả này hẳn phải là con nhà gia thế, một tiểu phú bà có thân phận á, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại chỉ ngồi trên một chiếc xe van, cái xe đó thật quá tầm thường xấu xí, không nói đến BMW, với mấy xế hộp kiểu Buick, Audi mui trần cũng còn có phong cách hơn nhiều a, bọn vệ sĩ dẫu sao cũng là những tay hảo hán dựa vào bản lãnh thực sự để ăn cơm chứ. Bất quá đây rốt cuộc là chuyện gia sự nhà người ta, dù gì mình cũng là người ngoài, không nên hỏi tới.
"Các anh trở về đi, chỗ này có Sử Hạo là được rồi" Yến Tịnh đối với đám vệ sĩ cũng coi như không tệ, không có kiểu giống như đại tiểu thư vênh mặt hất hàm sai khiến lũ hạ nhân, ngược lại trên khuôn mặt nhỏ nở một nụ cười ngọt ngào, rất hòa thuận, nói một cách lễ phép. Cái điều đó khiến cho Sử Hạo đối với cô ả nhích thêm vài phần kính trọng, là đại tiểu thư mà vẫn còn có được một mặt như thế, quả là hiếm thấy....
Bốn gã mặc âu phục màu đen, đeo kính mắt màu đen giống y chang đám vệ sĩ của Lão đại xã hội đen hờ hững quay đầu nhìn lướt qua Sử Hạo, không nói gì, tiến thẳng vào trong xe, nhưng vẫn không chịu đi.
Yến Tịnh cười khổ lắc đầu, biết rõ đám này mà không an toàn đưa mình về nhà là chắc chắn chẳng rời đi, đạo đức nghề nghiệp quá mạnh mẽ, thôi bỏ đi vậy, cứ để cho bọn họ đợi, dẫu sao hàng ngày cũng đều là vậy. Nàng quay đầu lại nói với Sử Hạo, lưng gã đã dựa cột điện, hai tay giả bộ đút túi quần, vừa khoe "dung mạo "với đám nữ sinh qua lại, vừa huýt sáo rất to. "Tiểu lưu manh, ta dẫn ngươi đi thăm trường học của bọn ta nha, so với trường Nhị Trung còn mạnh hơn nhiều a"
"Đồ lừa đảo, thế mà bảo có rất nhiều mĩ nữ hả, tại sao mà ta toàn thấy lũ cá sấu dưa dập táo thối thế, đứa hơi có chút dáng dấp thì đều tay trong tay với kẻ khác, chàng chàng thiếp thiếp, cái thói đời này thật là đáng buồn." Sử Hạo đắc ý theo Yến Tịnh đi vào Nhất Trung, khinh thường hét lên.
Yến Tịnh ưỡn thẳng bộ ngực "kiêu ngạo với đời", nói: "Có bổn tiểu thư ở chỗ này, tất cả mọi người đều âm u thất sắc, ngươi nhìn người khác dĩ nhiên là không thấy ý nghĩa rồi.". Cô ả nói ra những lời này tựa hồ cũng chỉ như bộc phát nhất thời chưa suy nghĩ, nghe qua có vẻ lời nói rất tự đại, thế nhưng từ trong miệng nàng thốt ra tự nhiên lại hài hòa, phảng phất dường như tất thẩy lẽ đương nhiên. Sử Hạo cũng không cảm giác được có cái gì khó chịu, loại con gái như ả này mà sinh ra vào thời cổ