Một Kẻ Lưu Manh Cuối Cùng
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 66 : Hình Nam.
Dịch: yudfire
Nguồn: LX.us
Yến Tĩnh hôm nay ăn mặc thập phần gợi cảm, thân trên mặc một áo bó có quai đeo, hạ thân là váy ngắn cùng tất chân màu đen, cả người tản ra một loaị dụ hoặc đầy dã tính, từng đợi mùi hương đặc trưng của thiếu nữ đánh sâu vào khứu giác của Sử Hạo, thiếu chút nữa làm hắn ngất xỉu.
Yến tĩnh quả thật rất vui vẻ, chân ngọc được bao bọc bởi tất chân màu đen giãy loạn không ngừng, kiều đồn không an phận hoạt động liên tục trên đùi Sở Hạo, tuy còn cách một lớp quần áo nhưng Sử Hạo có thể cảm nhận rõ ràng những chỗ da thịt mềm mại trắng mịn của nàng ma sát mang đên kích thích, thằng nhỏ sớm đã cứng như thép, nhưng do vẫn bị kiều dồn của Yến Tĩnh đè nặng, thi thoảng nàng ta lại cựa quạy một chút, do một vài cơ hội ngẫu nhiên đó làm cho thằng nhỏ thiếu chút nữa là xâm nhập vào kiều đồn của nàng.
Sử Hạo sắc mặt xanh mét, loaị cảm giác này khó chịu như thế nào thì không cần phải bàn, hắn xê dịch hạ thân một chút để “ Hạo ca “ của mình được tự do một tí, nếu cứ bị áp bức thế này có lẽ sẽ bị nàng ta nghiến đứt không chừng.
Yến tĩnh trải nghiệm cảm giác “ Xe lăn tự động “ thật thích thú, vì Sử Hạo cứ cựa quạy nên khó chịu nói:
“ Đừng lộn xộn, anh cứ nhích tới nhích lui làm em khó chịu “.
Sử Hạo cười khổ, đại tiẻu thư à em cho là anh thoải mái lắm sao, tuy vậy hắn cũng không dám nói ra, im lặng không nói thêm gì nữa, nàng ta muốn ngồi thì để cho nàng ngồi đi, “Hạo ca “ nhẫn nhịn một chút chờ ta “ vượt khó làm giàu ” xong nhất định sẽ giải phóng cho ngươi.
Yến Tĩnh cảm giác lúc mình đánh tay lái, hai tay Sử Hạo luôn gác qua tay mình, cản trở đến việc cho xe tự trôi đi, vì thế tùy tiện cầm hai tay Sử Hạo gác lên trên chân mình, ma chưởng của Sử Hạo vì thế mà mà được vinh hạnh được đưa lên trên đùi của nàng, nhìn từ phía sau giống như là Sử Hạo đang vòng tay ôm lấy nàng, hơn nữa là nhân cơ hội làm mấy chuyện xấu xa.
Sử Hạo vô cùng hưng phấn nhưng không nói ra, hắn cảm giác hạnh phúc như muốn hôn mê, sáng nay cánh tay mới khôi phục lại một chút tri giác, không nghĩ là nhanh như thế đã được thể nghiệm cảm giác hương diễm như vậy.
Yến Tĩnh giống như là đối với chuyện nam nữ khá mơ hồ, ở trước mặt Sử Hạo nhưng không có một chút đề phòng nào mà con gái nên có, hoặc cũng có thể nói ở trước mặt Sử Hạo nàng như buông bỏ hêt thảy không chút gì phòng bị cả, không thể không nói tính cách này không phải là nghiêm trọng một cách bình thường.
Mĩ nữ ngồi trên đùi cùng đi xe lăn quanh vườn trường, cái tình huống này hiếm hoi như thế nào a, hiện là xế chiều đúng là giờ ra chơi nên có cả đám người nhìn tháy “ kì quan ” này, kẻ thì trợn mắt há mồm kẻ thì bĩu môi khinh thường, một đôi kì nam dị nữ lập tức trở thành tâm điểm chú ý của trường Nhị Trung.
- Lãng mạn quá, anh xem người ta lãng mạn thế kia cơ mà, ai như anh lần trước đi thuê phòng còn dồn cục trên xe bus.
- Đi xe bus mới gọi là lãng mạn chứ em.
- Em mặc kệ, em cũng muốn chơi đùa cái kia bằng không anh phải cõng em dạo chơi.
- Em không đem anh bức tử là không hài lòng a ?
- Nhưng mà hình như bọn họ định “ Dã chiến “ thì phải.
- Xuân tâm nhộn nhạo quá, thôi thì mình đi tới sân thể dục lãng mạn chút nha.
…
Sử Hạo nhanh chóng hết xấu hổ, một lão Đại bị một nữ hài tử ngồi trên đùi khi đi xe lăn thì có tính là gì ? Hắn nhắm mắt lại làm ngơ, coi như không nghe không thấy, nhưng mà thằng nhãi này cũng quá vô sỉ, nhắm mắt vậy nhưng vẫn tựa vào lưng Yến Tĩnh ( trong khi hai tay đang ôm con bé ), có tiện nghi mà không chiếm đó là thằng ngu (vương bát đản).
Yến Tĩnh đang lúc cao hứng, sao để ý đến mấy lời đàm tiếu, ngay cả cảm giác khác thường dưới kiều đồn cũng không nhận thấy, đôi chân không ngừng quẫy đạp, kiều đồn do đó mà loạn bày ra ( her đã con mắt cho thèng Sử Hạo thôi ), miệng khanh khách cười, người không biết lại tưởng nàng bị kiên đỉnh chạm đến hoa tâm mà không nhịn được rên rỉ a.
Xe lăn khi đạt đến vận tốc hai mươi mã (éo hỉu gì đoạn này luôn) cũng là lúc hai người về đến nhà sau,Yến Tĩnh liền đứng dậy rời khỏi người Sở Hạo, Sở Hạo không khỏi có chút tiếc nuối, tuy tiểu đệ đệ bị áp bức khó chịu nhưng phải thừa nhận cái loại cảm giác kiều đồn ma sát, da thịt chạm nhau quả thật là kì diệu.
Yến Tĩnh cúi đầu chuẩn bị đem Sử Hạo đẩy vào trong phòng thì chợt phát hiện hạ thể Sử Hạo đã đem quần đội lên một khoảng cao, lại có một chút dấu vết ướt át. Yên