Một Kẻ Lưu Manh Cuối Cùng
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 67 : Có tiền chính là ngưu xoa a!
Dịch: yudfire
Nguồn: LX.us
Thân là công tử của tổng công ty lớn nhất thị trường huyện Đông Sơn-Kim Khách Long, Tiêu Dật như thế nào cũng không nghĩ ra Yến Tĩnh sẽ ở lại địa phương như thế này nghỉ ngơi một ngày. Kim Khách Long cơ hồ lũng đoạn hai phần ba sinh ý thị trường huyện Đông Sơn, tài sản tại Đông Sơn có thể xếp trong top 5, Tiêu Dật hàng năm vẫn ở hoa viên biệt thự nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa lần nào “ xuống nông thôn thị sát “qua, bởi hắn thấy nơi đây là xóm nghèo của huyện Đông Sơn, khắp nơi rác rưởi tùy ý chất đống, vừa nãy đi xe đến đây khắp phố là lũ côn đồ dạo phố hò hét inh ỏi, trị an thật hỗn loạn không chịu nổi, hơn nữa phòng ốc cũ nát tối thiểu cũng phải hơn mười năm lịch sử, một khi xảy ra động đất nơi này tuyệt đối là nơi nguy hiểm nhất.
Tiêu Dật quay đầu ra hiệu cho lái xe chờ trên xe một lát rồi bắt đầu nhìn khắp bốn phía, vốn cái xe này là quà sinh nhật năm 18 tuổi cha mẹ tặng cho hắn, tuy đã có bằng lái nhưng cha mẹ không yên tâm giao cho hắn lái xe nên thuê riêng một lái xe cho hắn.
Tiêu Dật cặp mắt như sao sáng giữa trời đêm chuyển hướng quan sát vào trong phòng, nơi Sử Hạo đang ngồi trên xe lăn ánh mắt si mê đánh giá chiếc xe yêu quý của mình, thấy bộ dáng của Sử Hạo thần sắc của hắn trở nên sửng sốt, chợt tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của Yến Tĩnh. Lúc này khóe mắt hắn hơi động, miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười đủ cho bao nữ sinh say mê gào thết điên cuồng.
Thấy thiếu niên tuấn lãng phiêu dật đang đi về phía mình, Sử Hạo há hốc mồm, có chút khoa trương cười nói :
- Hắc, hắc, he, người anh em tìm ai ?
Tiêu Dật tò mò nhìn Sở Hạo, tướng mạo mặc dù không xuất chúng nhưng cũng rất thanh tú, đầu tóc nhuộm đỏ như máu, thoạt nhìn thì có vẻ quái dị, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì có thể thấy cả người hắn mơ hồ toát ra một loại khí chất đáng chú ý, giống như trên TV hay chiếu mấy bộ phim quý tộc gặp rủi ro. Nhưng mà cái bộ mặt tươi cười này … thật sự làm cho người ta không dám khen tặng, khí chất vừa toát ra đã biến mất không còn lại chút gì, bây giờ đây mười phần là hình tượng của một gã lưu manh.
- Xin chào, muộn như vậy rồi mà còn quấy rầy, thật có lỗi, tôi tới tìm Tĩnh nhi.
- Tiêu Dật lịch sự hướng Sử Hạo gật đầu cười cười, thanh âm giống như tiếng nước chảy trong rừng, rất êm tai lại tao nhã lịch sự và rất cuốn hút, thật xứng với tướng mạo phiêu dật tuấn lãng, làm cho ai gặp lần đầu cũng phải sinh hảo cảm.
Hàng năm ảnh hưởng sự giáo dục rất tốt từ gia đình nên Tiêu Dật cũng không có cái tính kiêu ngạo ương ngạnh, mắt mọc trên trán như con nhà giàu bình thường, ngược lại từ nhỏ đã được phụ thân dạy dỗ lấy lễ đãi người, lấy đức phục người, người như vậy có lẽ chính là hình tượng bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, ( vốn là vương tử hình tượng nhưng ta dịch thế cho nó thuận) cùng là người với người, Sử Hạo bắt đầu cảm thấy mất tự tin dần đều. ( hé hé chém tý )
Vốn tưởng con nhà giàu sẽ giống như trong phim ảnh với tiểu thuyết, đầu tiên là lấy đối phương làm mục tiêu chê bai, sau đó thuận tiện khoe khoang nhà mình giàu có. Nhưng mà hắn ta lại không có làm cái hành động thấp kém như vậy, vô cùng lịch sự lễ phép làm cho Sử Hạo có chút ngoài ý muốn, hắn liền cảm thấy phim ảnh tiểu thuyết hoàn toàn là bậy bạ, con nhà giàu thôi mà, đại đa số vẫn nhận được sự giáo dục tốt của gia đình. Xã hội bây giờ không còn là kẻ nào hoành hơn làm lão đại nữa rồi, nếu cứ không biết cách làm người, không biết đến lễ tiết thì cuối cùng ngay cả tại sao chết cũng sễ không biết.
Bất quá Sử Hạo lại tóm được câu nói mập mờ của Tiêu Dật, Tĩnh nhi? gọi thân thiết như vậy cơ à, quan hệ quả là không bình thường a. Nhưng mà Yến Tĩnh cùng ta từng có “ tiếp xúc da thịt “ mà, này bạn hữu làm sao hơn được ta. Nhưng mà Sử Hạo cũng chỉ có thể ca thán, con gái nhà giàu, hơn nữa như Yến Tĩnh là loại vừa là con gái nhà giàu, tư sắc lại đủ để nói là nghiêng nước nghiêng thành, hại nước hại dân, vậy thì bên người không thể thiếu những công tử con nhà giàu theo đuổi xin đảm nhiệm chức hộ hoa sứ giả. Ài, cuộc đời này thật bi ai, con người cũng bi ai.
Sử Hạo