Chương 10 : Nhật Kí Của Tôi Đều Viết Về Em.
—
"Cậu... nói sao?" JungKook nhìn ánh mắt buồn bã đến xót xa của TaeHyung, trong lòng cũng bỗng dưng chùng xuống nhanh chóng, nặng nề khó tả, có lẽ vì thế mà một ngày của anh đã không tốt đẹp gì mấy.
"Tối hôm qua vừa về đến nhà, vào phòng thì thấy mẹ tôi đang cầm quyển nhật kí. Kookie, bên trong nhật kí của tôi đều viết về em..." TaeHyung nằm nghiêng, ôm lấy JungKook nhìn thẳng về phía trước, cổ họng nghèn nghẹn, anh nhắm mắt lại ngăn cho mình không yếu ớt trước mặt cậu.
"Tae..."
"Kookie, có phải tôi không bình thường như bà ấy nói, vì tôi yêu em không?"
"Không phải." JungKook dịu lại sự tức giận ban nãy, vuốt tóc TaeHyung, khóe miệng hơi mỉm cười. "Tae, có thể là không phải bây giờ hoặc nếu suốt đời tôi vẫn không đáp lại tình cảm của cậu, cậu cũng sẽ không sai, giới tính không quyết định được mọi thứ, cậu hiểu không?"
"Kookie, tôi biết chỉ là giả thôi, nhưng em có thể nói yêu tôi một lần được không? Xin em đấy, Kookie." TaeHyung ngẩng đầu nhìn JungKook, vô cùng chân thành mà khẩn cầu, như thể đó là điều duy nhất anh thèm khát nghe thấy nó ngay lúc này. "Tôi muốn, nếu rồi tôi chỉ còn một mình thì câu nói yêu tôi của em vẫn luôn bên cạnh."
JungKook im lặng hồi lâu, vòng tay TaeHyung gắt gao siết lấy eo cậu, khuôn mặt anh chôn hẳn lên ngực, một mảng áo đã hơi ươn ướt. Giọng anh khàn khàn không rõ, cậu bỗng dưng cảm thấy, anh cũng có khi rất cần được che chở.
"TaeHyung, chẳng phải chúng ta chỉ biết nhau được một tháng thôi sao?" JungKook lúng túng, thật tình cậu không có tình cảm với TaeHyung nhiều đến mức đó, vì thế cũng rất khó để cậu thực hiện lời cầu xin này, nhưng càng nhìn anh lại càng thấy không đành lòng. "Tôi... yêu cậu."
Chỉ một câu nói rụt rè nhỏ nhẹ, nhưng lại khiến mọi xúc cảm của TaeHyung vỡ òa trong chốc lát, tiếng nấc nghẹn ấy đến cậu cũng không kìm được nước dâng lên hốc mắt, vòng tay ôm chặt anh, cậu chẳng biết nên nói gì hơn cả.
"Kookie, tôi chưa từng thương ai đâu, nhưng tôi lại thấy thương em nhiều... em là người đầu tiên, chắc chắn cũng sẽ là người cuối cùng khiến tôi cảm thấy đau lòng, tôi hứa đấy..."
—
Sáng hôm sau khi JungKook tỉnh dậy, vô thức sờ soạng bên cạnh mình, xúc cảm lạnh ngắt truyền đến bàn tay làm cậu giật mình bật dậy, không thấy TaeHyung, cậu dáo dác gọi. "Tae, Tae, TaeHyung! Cậu đâu rồi, TaeHyung?!"
JungKook chạy ra khỏi phòng, bóng lưng anh cặm cụi nấu đồ ăn sáng ở dưới bếp, cậu thở hắt ra chạy tới bên anh. TaeHyung xoay người lại cười ấm áp nắm lấy tay cậu, dịu dàng nói. "Kookie, tôi vẫn ở đây mà, ở ngay cạnh em này."
"TaeHyung, đừng đi đâu cả." JungKook giữ chặt TaeHyung, lần đầu tiên cậu chủ động ôm anh, như một chú mèo nhỏ trong vòng tay anh thút thít, cậu có dự cảm chẳng lành chút nào. "Giấc mơ đó rất đáng sợ..."
Mang cậu đi theo mẹ tôi với căn bệnh kì quặc.
"Không phải tôi vẫn đứng