Chương 9 : Mẹ Tôi Biết Tôi Đồng Tính Rồi.
—
"Chị, em cũng muốn làm thêm ở đây." Trong lúc ngồi đợi JungKook dọn dẹp, TaeHyung thương lượng với SiYoung vì anh nghĩ rằng mình sẽ được trải nghiệm những thứ mới mẻ từ việc này, không ngờ chị ấy không chần chừ mà đồng ý ngay lập tức. "Được thôi TaeHyung, chị rất vui nếu em có thể làm tốt như hôm nay."
"Chắc chắn đấy!" TaeHyung cười, được nhìn thấy JungKook mỗi ngày mới là điều anh để tâm, lương bổng bao nhiêu cũng không quan trọng.
"Gọi chị là SiYoung." SiYoung đưa cho TaeHyung số tiền mà chị ấy nghĩ rằng anh đáng nhận được với việc giúp tiệm có thêm nhiều khách. Nhìn theo ánh mắt như kẻ si tình mà TaeHyung đang dõi theo JungKook, SiYoung tò mò hỏi. "Em thích em ấy lắm sao?"
"Vâng, em rất thích Kookie."
"Em lớn hơn JungKook chứ?"
"Không, nhưng đối với em thì Kookie lúc nào cũng trông nhỏ bé và cần em bảo vệ cả."
—
"Cậu không định về nhà sao?" JungKook ngạc nhiên nhìn TaeHyung mệt mỏi nằm ườn ra ghế dài, xem chừng chán nản đến mức không muốn cử động. Đáng lẽ mọi ngày anh chỉ đưa cậu đến cửa hoặc vào ăn cơm rồi về thôi, hôm nay anh hơi khác thường thì phải.
"Tôi... cãi nhau với mẹ, cho tôi ở lại một đêm đi." TaeHyung ngồi dậy, ánh mắt tha thiết nhìn JungKook, cậu làm ngơ không chút kiêng dè mà đuổi khách với lý do không chính đáng của anh. "Đi về đi, YoonGi cũng không đồng ý đâu."
"Cứ ở lại đây." YoonGi từ trong phòng đi ra cùng câu nói như đánh nhau với JungKook. Gần đây bỗng dưng y rất dễ chịu thay vì vẻ cộc cằn ban đầu, còn tinh tế ném cho anh một bộ quần áo để thay. "Nhưng trước tiên phải gột rửa cái mùi mồ hôi chán ghét của cậu đi, xong rồi làm đồ ăn tối, chẳng ai cho không ai thứ gì đâu."
Dù không thoải mái vì tối nay phải ở cùng phòng với người khác, JungKook cũng không còn gì để nói khi đã có sự chấp thuận của YoonGi, cậu thở dài đưa mắt nhìn theo y đang đi ra mở cửa để ngăn tiếng chuông dồn dập ngoài kia.
"Xin hỏi, TaeHyung có ở đây không?" HoSeok nhướn người nhìn vào trong, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm đồng phục học sinh, rõ ràng là hắn vừa phải chạy đoạn đường xa. YoonGi không quan tâm điều đó, y lạnh nhạt đáp một chữ duy nhất. "Không."
"Khoan đã, Min YoonGi." HoSeok nhìn thấy balo của TaeHyung trên ghế, cũng nhìn thấy anh đi ra từ trong phòng tắm, cầm khăn lau mái tóc ướt sũng,