Chương 14 : Chẳng Ai Biết Tôi Đã Động Tâm.
—
Sau khi JungKook có được thông tin TaeHyung đang sống tốt ở Trung Quốc thì cũng không còn lo lắng nhiều nữa, tuy là không vui vẻ như lúc ở gần anh, nhưng cũng trở lại như lúc chưa biết anh là ai cả.
Đợt thi học kì sắp tới, JungKook và YoonGi là điển hình những học sinh gương mẫu nên tất nhiên phải bận rộn lao đầu vào học ôn đến tối mắt, do đã cuối cấp bài tập tương đối nhiều hơn, lớp phụ trách dạy kèm cũng bị gác sang một bên. Gần đây hai người không ra ngoài, công việc làm thêm ở chỗ SiYoung, JungKook xin đẩy lùi thời gian cho cậu về sớm.
Mà HoSeok kể từ khi tới thông báo chuyện TaeHyung ở Bắc Kinh đến nay cũng thường xuyên sang nhà YoonGi, nói là hắn ôn thi nên không hiểu bài có thể nhờ hai người giảng cho, với lý do hợp lệ như thế, muốn từ chối cũng không biết bằng cách nào.
Không ai nhắc đến TaeHyung nữa, mọi người tập trung cho việc thi tốt nghiệp. Mà cho dù không nói ra, JungKook vẫn luôn là người không thể xóa TaeHyung ra khỏi đầu.
—
TaeHyung rơi vào danh sách những người sẽ được đào tạo, anh lại không biết trở thành người của công chúng hết sức bận rộn, vừa bắt đầu anh đã phải luyện hát đến đau cả cổ họng, cũng muốn thử sức với sáng tác nhạc nên ngày nào cũng thức trắng đêm, tưởng chừng cơ thể càng lúc càng gầy hơn vì không có thời gian ăn uống điều độ.
Hôm nay là thứ bảy, thứ hai là ngày anh trình diễn trên sân khấu lần đầu tiên.
Lữ An không lơ là việc đem bánh và đồ ăn đầy chất dinh dưỡng cho TaeHyung, nói là anh nên bồi bổ để có thể hoàn thành tốt mọi thứ, còn có gì đó rất quan tâm trong mắt cậu ấy mà anh không tài nào nhìn thấu được, nhưng có lẽ chỉ đơn giản cậu ấy là một người bạn cực kì tốt thôi nhỉ?
Lữ An và Lữ Phong giấu nhẹm chuyện YoonGi gọi tới hỏi tung tích của TaeHyung và nhờ họ quan tâm cậu ấy nhiều hơn vì đó là người thân, có chuyện gì về cậu ấy thì phải kể hết cho y biết. YoonGi cũng nói qua loa TaeHyung chỉ là cậu thiếu niên tuổi dậy thì nhất thời không suy nghĩ muốn làm theo ý mình mà thôi, cậu ấy không có nhiều tiền, vậy nên nếu có thể thì hãy giúp cậu ấy dù là việc nhỏ nhất để bớt đi một phần gánh nặng.
"Tae, hôm nay ăn cơm với bọn tôi nhé, anh Phong nấu hơi quá tay rồi."
"Tại sao chứ?" TaeHyung không ngẩng đầu lên nhưng vẫn trả lời Lữ An.
"Anh ấy bảo tôi mời cậu mà."
"Lát nữa đi, tôi phải làm xong cái này trước."
"Nhớ sang đấy." Lữ An xoay người đi, nhưng rồi quay lại giành lấy giấy