Chương 15 : Tình Yêu Của Tôi Nhốt Trong Quyển Nhật Kí.
—
JungKook nhớ rõ lúc đi dạo công viên, tay cầm cốc trà xanh đắng nghét trước ngày TaeHyung bỏ đi, anh đã nói một câu như thể trả lời cho sự bất an trong mấy ngày qua của cậu. "Kookie, em vẽ giỏi như vậy, không bằng vẽ tôi đi, sau này có thể giữ làm kỉ niệm."
"Tôi có thể vẽ cậu theo yêu cầu, nhưng tôi không cần hình của cậu."
Thế nhưng không hiểu điều gì đã khiến cho cậu đặt bút nên hình ảnh TaeHyung một cách dễ dàng trong khi cậu chẳng nghĩ ra thứ gì khác để vẽ cả, ấy thế mà cơ hội cho anh xem bức tranh về chính anh cũng không kịp, để bây giờ chỉ có mình cậu ngồi nhìn nó.
"JungKook, rửa tay đi." YoonGi đặt thức ăn lên bàn, tất cả đều được sắp xếp sẵn chỉ chờ cậu thôi.
JungKook ra ngoài, bất ngờ với đĩa cơm trước mặt, đây chẳng phải món mà TaeHyung đã cho cậu nếm thử sao? Cậu ngơ ngác nhìn YoonGi, y cười trừ, có lẽ đây sẽ là cách để an ủi nỗi nhớ mà cậu dành cho TaeHyung. "Tôi cố nhớ lại cách cậu ta làm nó, tuy là sẽ không ngon như thế, cũng không giống cho lắm, nhưng dù sao tôi cũng cố gắng rồi..."
"Cảm ơn cậu, YoonGi." JungKook xúc động mỉm cười. Tuy rằng mỗi câu nói và hành động của y luôn khiến cho người khác cảm thấy y không thích gặp rắc rối nên càng không quan tâm chuyện bao đồng, thế nhưng chỉ có cậu mới biết, YoonGi thường lẳng lặng hoàn thành mọi thứ tốt nhất để xoa dịu người bên cạnh.
"Ngồi xuống đi, trông cậu gầy ra hẳn."
JungKook gật đầu cúi mặt xuống nếm thử, được một vài thìa thì khoé môi có vị mặn chát. Cậu định hỏi là, cơm YoonGi làm có phải lỡ tay bỏ hơi nhiều muối hay không, bỗng dưng cảm thấy gò má cũng ươn ướt, cậu giơ tay lên mới biết không phải vấn đề ở YoonGi, do cậu đang khóc mà thôi.
"JungKook, sao thế? Khó ăn lắm sao?" YoonGi hoảng hốt vội lấy khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho cậu, rõ ràng là đã nhớ công thức, không thể nào tệ đến nỗi cậu ấy bật khóc đâu nhỉ?
"Không." JungKook mông lung nhìn thẳng, miệng không kiểm soát mà hỏi. "YoonGi, có phải TaeHyung sẽ trở về không?"
"Cậu ta không để cậu một mình mà."
"Không phải TaeHyung đã làm thế sao?"
"Không sao cả, hãy cứ đợi thôi, đến khi thằng nhóc đó trở về tôi sẽ cho nó một trận ra hồn."
"Ngày mai là giáng sinh."
"Tôi đón giáng sinh với cậu."
"TaeHyung đi hơn một tháng rồi, không gọi điện thoại cho tôi, một tin nhắn cũng không..."
"Có lẽ là cậu ta bận thôi."
JungKook ăn hết đĩa cơm rồi về phòng mà chẳng nói lời nào. Cậu vuốt bức tranh chính mình đã vẽ TaeHyung, nước mắt lại rơi xuống khoảng trắng bên dưới nét bút chì, JungKook hốt hoảng vội vàng lau đi, sợ làm hỏng nó. "TaeHyung, tại sao tôi