Chương 16 : TaeHyung, Anh Vẫn Sống Tốt Chứ?
—
YoonGi đang cố gắng giải hết phần bài tập này để lát nữa đi chơi với JungKook lâu hơn, còn cậu thì đã chuẩn bị xong từ sớm.
Trong lúc đợi YoonGi, JungKook ngồi trước thềm kế bên chậu hoa cầm chặt điện thoại, màn hình hiện lên dãy số với cái tên danh bạ mà cậu lưu là “đồ phiền phức”, tay run run chạm vào nút xanh rồi lại di sang chỗ khác. Cậu không dám gọi cho anh, sợ là anh đang bận, hoặc mình sẽ làm phiền.
JungKook thở dài, nếu anh bắt máy, cậu cũng không biết phải nói gì nữa.
Đến 8 giờ tối, YoonGi và JungKook chọn bừa một quán xiên nướng nóng hổi ven đường làm ấm bụng, hai người thích sự đơn giản nên không ưu tiên những nơi sang trọng, và điều đặc biệt ở đây là, họ đều chuộng thịt cừu.
Dùng bữa xong thì hai người dạo trên con phố ồn ã náo nhiệt với tâm trạng phức tạp đến khó tả, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng của bản thân, suốt đoạn đường đi dường như chẳng nói được mấy câu. Vô tình lại gặp HoSeok đi một mình, hắn giơ tay chào trong bộ quần áo khá dày dặn, chiếc khăn quàng cổ đã làm hắn trở nên tao nhã và khác lạ hơn ngày thường. "Tôi cũng định tìm các cậu."
"YoonGi, cậu đi cùng HoSeok nhé, tôi sẽ về sau." JungKook như chớp lấy cơ hội đẩy YoonGi về phía HoSeok để thoát khỏi không khí ngột ngạt, cậu không đợi y trả lời mà cứ thế chạy nhanh.
YoonGi gọi với theo cũng không kịp, vì không muốn phá hỏng đêm giáng sinh của HoSeok nên vẫn đồng ý đi cùng hắn, dù y chẳng có gì để nói cả, chỉ có thể nghe hắn huyên thuyên về kì thi năm nay.
JungKook lên sân thượng trường học, buổi tối ở trên này bật đèn sáng trưng, đêm nay giáng sinh nên các học sinh ở kí túc xá cũng được ra ngoài băng ghế sân trường ngồi tán dốc, khắp nơi đều vang tiếng cười đùa mà ngược lại khiến cậu đau lòng không thôi.
JungKook tựa vào lan can nhìn xuống dưới, mỗi lần thở ra sẽ mang theo làn khói nhàn nhạt, tay cậu lạnh không còn cảm giác. Nhìn người qua lại đông đúc, bỗng dưng cậu lại nhớ đến TaeHyung, nếu anh vẫn ở đây, anh sẽ cùng cậu đón đêm giáng sinh đầu tiên của nhau chứ?
"TaeHyung, tôi nhớ anh..."
Khi vừa cất tiếng gọi này, JungKook nhớ TaeHyung đến bật khóc trong vô thức, chẳng vì lý do gì cả, cậu thật sự muốn gọi thằng nhóc nhỏ hơn mình 2 tuổi ấy là anh ngay lúc này và mong rằng anh sẽ xuất hiện bên cạnh cậu bất cứ khi nào cậu cần, như lời đã nói.
JungKook đứng ngắm Seoul đi cùng từng vòng quay của đồng hồ, mặc cho gió lạnh ùa vào mặt trở nên ửng đỏ nhưng cậu chẳng mảy may quan tâm tới. Bóng lưng ấy cô đơn đến mức chỉ thấy xót