Chương 19 : Cùng Đi Du Lịch Nhật Bản Đi.
—
JungKook nghe được nửa bài hát đã thiếp đi mất, đoạn băng kia có đến hơn 10 bài nhưng cậu lại không thể tỉnh táo nghe hết. Giấc ngủ sâu này dễ chịu lạ thường, có lẽ vì suốt những ngày gần đây mệt mỏi với thi cử, cũng có lẽ vì giọng của TaeHyung ở ngay bên cạnh khiến cậu yên tâm và thoải mái.
YoonGi vào phòng JungKook nghe thấy tiếng nhạc phát ra dưới gối đầu, không thể lẫn vào đâu tiếng hát đó, mới chợt nhớ ra là bận rộn quá nên y quên mất phải gọi điện hỏi thăm Lữ An về tình trạng của TaeHyung, y vẫn liên lạc đều đặn với cậu ấy nhưng lại không để JungKook biết.
"Lữ An, TaeHyung vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn, nhưng mà bây giờ cậu ấy không thể đi dạo ngoài đường được nữa. À, nghe nói vài ngày tới cậu ấy sẽ chuyển đi, em buồn lắm đây..."
"Chuyển đi sao? Đi đâu?"
"Cái này thì cậu ấy không nói, dường như công ty không cho phép ở nơi đông đúc như chung cư."
"Nhớ phải gặp cậu ta thường xuyên biết chưa?"
"Anh đang nhờ em theo dõi TaeTae đó sao?"
"Cậu bớt nói một câu đi."
YoonGi không muốn kéo dài thời gian nên tắt máy, nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, y vào bếp hâm thức ăn tối rồi đi tắm. Không lâu sau JungKook thức dậy rửa mặt xong, mới để ý gấu bông màu trắng mà mẹ tặng được đặt trên ghế dài, cậu cau mày đi tới cầm nó lên, nước lại dâng lên hốc mắt.
Lúc ra ngoài, YoonGi thấy JungKook đang khóc, y cũng biết là cậu nhớ mẹ nên đã vỗ vai an ủi, dù chẳng tốt hơn là bao nhưng y nghĩ JungKook sẽ hiểu điều y muốn truyền đạt. "Cậu đem về phòng đi."
"Tại sao cậu lấy nó ra?"
"Có thể là cậu cần."
"Hôm nay, cậu làm bài tốt chứ?" JungKook chuyển sang chuyện khác.
"Cậu nghĩ tôi là ai thế?"
JungKook tranh thủ tắm rồi dùng bữa với YoonGi, đồ ăn này HoSeok đem đến từ tối hôm qua nhưng do hai người đều cắm đầu vào học bài nên không có thời gian màng tới, sáng vào trường cũng chỉ gặm sơ qua lát bánh mì, tận bây giờ mới mang đi hâm nóng lại.
"Tôi no rồi." JungKook ăn được nửa bát thì buông đũa xuống, mặc áo khoác vào. "Tôi ra ngoài một lát."
YoonGi không trả lời cũng không ngước lên nhìn, đồ ăn hôm nay ngon đấy chứ? Sau này phải nói HoSeok mang đến nữa thôi.
"JungKook, đến khi nào cậu mới dám nói cậu thương thằng nhóc kia đây?"
—
TaeHyung đang nằm trong phòng vừa uống trà trái cây vừa đọc sách thư giãn thì có người nhấn chuông, anh đứng dậy mở cửa, vì quản lý có nói tối nay sẽ đến nói chuyện với anh về việc chuyển nơi ở.
"Mời anh." TaeHyung đứng sang một bên, quản lý cũng không khách sáo vào phòng ngồi xuống ghế tự rót cho mình cốc nước, vì anh ta và TaeHyung khá thân thiết nên dường như chẳng ai xem trọng hình tượng và khoảng cách. "Cậu không muốn chuyển đi thật sao?"
"Anh biết mà, em ở đây